- Vậy thì gọi là gì ?
Trang Duệ lắc lắc đầu nghe thấy tiểu tử kia kêu chiêm chiếp, liền mở miệng nói :
- Bằng không thì gọi là Chiêm Chiếp đi ?
Chỉ là đề nghị này của hắn đều bị tất cả mọi người nhất trí phản đối, Tác Nam từ nãy tới giờ không nói lời nào, bỗng nhiên nói :
- Ngày hôm qua nhìn hai con kim điêu kia đều có lông màu vàng. Tiểu Trang bằng không thì gọi nó là Kim Vũ đi ?
- Kim Vũ?
Trang Duệ mở miệng nhắc lại, cảm thấy rất dễ gọi, hơn nữa sau này nếu muốn
giảm bớt thì cứ có chữ cũ đi, gọi là Kim cũng được, lập tức gật gật đầu, nói:
- Được, vậy thì gọi nó là Kim Vũ!
- Hắc hắc, anh Trang, anh thật là, có cả một cầu thủ bóng đã tên là cái gì Lý…Kim Vũ đấy.
Bành Phi đứng ở một bên nở nụ cười, cái tên này tuy rằng rất hay, nhưng mà
không khỏi quá mức nhân tính hóa. Những người họ Kim ở trong nước, phỏng chừng không ít người có tên này.
- Trùng tên không phải là rất bình thường sao. Chúng ta đều là con người, làm sao lại có thể tranh giành tên với động vật được.
Về phần những người trùng tên với con thú này, có thể xúc phạm tới bọn họ
hay không, vậy thì không nằm trong suy nghĩ của Trang Duệ.
Bành Phi nghe vậy thì bĩu môi nói, trong lòng suy nghĩ nửa ngày, có một câu vẫn không dám nói ra:
- Anh làm như thế nào không cho người khác gọi là Trang Duệ đây?
- Được rồi, vậy thì gọi là Kim Vũ.
Trang Duệ mặt mày hớn hở cúi đầu, hô lên với tiểu tử ở trong lòng mình:
- Kim Vũ!
Phản ứng của tử kia thực ra cũng nằm trong dự đoán, nó không hề có chút phản ứng nào. Nhưng mà sau khi Trang Duệ hô to thêm mấy lần nữa, cuối cùng
cũng nể tình kêu “Chiêm chiếp” lên hai tiếng, Trang Duệ mừng rỡ vội vàng dùng linh khí thưởng cho nó một chút.
Cứ như vậy sau khi đi được hai giờ, Trang Duệ chỉ cần nhắc đến hai chữ Kim Vũ, cam đoan rằng tiểu
tử kia sẽ ngẩng đầu lên thâm mật với Trang Duệ, khiến cho đám người Bành Phi đứng xem thì càng thấy hâm mọ và ghen tỵ. Nhưng cũng không thể nói
gì được, ai bảo người ta đã cứu con chim mẹ?
Lúc này mọi người đã đi tới chân núi, đã có rất nhiều nông dân trong thôn vội vàng dắt dê bò lên chân núi để chăn. Những con dê bò này tuy đã nhìn quen cho ngao Tây Tạng rồi, nhưng mà sau khi nhìn thấy bạch sư và tuyết ngao thì trở nên
hoảng loạn, khiến cho những người dân chăn nuôi kia phải khiến chúng ổn
định lại.
Nhưng mà khi báo tuyết xuất hiện thì nhất thời khiến
cho thiên hạ đại loạn. Cho dù báo tuyết thành thật đi theo phía sau
Trang Duệ thì những con dê bò này cũng chạy loạn đi bốn phía, những
người dân chăn nuôi kia căn bản là không thể quản được chúng nó.
Ngao ngô...Ngao!
Hai con chó ngao Tây Tạng đi phía sau bầy dê, khi nhìn thấy con báo tuyết
thì lông trên người dựng đứng cả lên, trong mắt lộ hung quang, cổ họng
phát ra tiếng gầm trầm thấp, lưng eo hơi hơi cong lên, bộ dáng giống như là muốn quyết sinh tử với báo tuyết.
Cách Tang nhìn thấy chó ngao và báo tuyết sắp bùng nổ đại chiên, thì vội vàng đứng ra chặn lại, nói:
- Ba Châu, giữ chó của anh lại.
Cách Tang, mau tới hõ trợ, dùng súng bắn nó đi, đây chính là tiểu báo đó, nó sẽ cắn chết dê bò của chúng ta mất.
Ở trong thôn sơn bên dưới Đại Tuyết Sơn này, bởi vì ở trên núi có rất
nhiều động vật nhỏ, nhất là ở mùa hạ, rất ít khi nhìn thấy những động
vật thích ăn dê bò như lang sói hoặc là báo tuyết. vì thế Ba Châu đi
chăn dê bò cũng không hề mang theo súng ống.
Vì bảo hộ dê bò của
người trong thôn và con chó ngao Tây Tạng, Ba Châu cầm một thanh đại
khảm đao trong tay, dũng cảm xông tới chỗ con báo tuyết.
Nhưng
người sống trên thảo nguyên ai cũng biết, tuy rằng chó ngao Tây Tạng
được xưng là có thể xé hổ liệt báo, nhưng mà tối đa chúng nó cũng chỉ có thế đấu với cho sói trên thảo nguyên mà thôi. Còn so sánh với những
mãnh thú mạnh như sư tử, lão hổ hoặc là báo tuyết, thì không thể so sánh được.
Ba Châu hiểu được, chỉ dựa vào mình và hai con chó ngao
Tây Tạng mà muốn đấu lại con báo tuyết này thì là điều không tưởng, Cho
lên hắn lớn tiếng nói với Cách Tang, để cho Cách Tang dùng súng bắn con
báo tuyết này. Những người sống trong sơn thôn nhỏ này, tự nhiên là
không biết cái gì gọi là động vật được luật phát bảo vệ.
- Ba Châu, đây không phải là con báo tuyết bình thường, nó là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn,
Cách Tang kéo Ba Châu lại, nghĩ đến nếu đã đáng ứng với Trang Duệ, rồi, thì sẽ bắt đầu thuyết phục từ Ba Châu trước.
Không giống như những người trong thôn rất ít khi đi ra khỏi núi, Cách Tang
cũng đã từng đi tới rất nhiều thành thị ở Tứ Xuyên và Vân Nam. Ở trong
thôn cũng được xem như là người tài ba có kiến thức rộng rãi, tuy rằng
Cách Tang vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trang Duệ, nhưng mà
biện pháp bồi thường theo lời của Trang Duệ, cũng khiến cho Cách Tang
động tâm.
Phải biết rằng đám dê bò ở trong thôn, trừ bỏ những
ngày lễ tết mới đem ra giết thịt thì chính là để đi đổi thành các đồ vật như gạo, mỡ, muối, tương, dấm, trà và các loại đồ vật khác. Tuy rằng
những người ở phía ngoài cũng đều là dân Tạng nên sẽ không lừa người ở
trong thôn, nhưng mà lấy vật đổi vật, tương đối mà nói sẽ thiệt thòi hơn rất nhiều so với bán lấy tiền.
Trừ bỏ đi khoản mà thôn nhất định phải chi tiêu, thì khoản thu vào của mấy chục gia đình ở trong thôn
cũng chỉ là mấy vạn đồng tiền mà thôi, chi đều cho tất cả các họ gia
đình, thì cũng chỉ khoảng hơn một ngàn đồng mà thôi.
Nếu mà có
thể như lời của Trang Duệ, cũng không cần hàng năm đều được nhận tiền,
chỉ cần duy nhất hai mươi vạn kia, cũng có thể dùng tất cả số dê bò
trong thôn để nuôi con báo tuyết này, vậy thì còn có gì phải lo lắng
nữa.
- Cách Tang, đầu óc của anh có vấn đề à? Đây là báo tuyết,
là tai họa của dê bò chúng ta. báo tuyết mà anh lại nói nó là thần giữ
nhà của tuyết sơn sao?
Là một người tiếp xúc nhiều với bên ngoài
nhất ở trong thôn, Cách Tang cực kỳ được người trong thôn coi trọng. Mỗi lần dẫn người lên núi, cũng đều có thể kiếm về cho thôn ít tiền lời.
Nhưng mà lời nói của hắn trong giờ phút này, cũng không thể khiến cho
người dân chăn nuôi Ba Tang kia tin tưởng.
- Ba Châu, lời tôi nói là thật, cậu nhìn xem, không phải là con báo tuyết kia không hề xông
lên cắn bò dê của chúng ta sao. Cậu nhìn tiếp đi, nó có giống như thần
giũ nhà của Đại Tuyết Sơn trong truyền thuyết không.