Thật sự là hắn đang dùng lời nói hùng biện, báo tuyết là do được Trang
Duệ làm yên lòng cho nên cũng không đuổi theo cắn dê bò bố phía, đối
diện với hai con chó Ngao Tây Tạng ở trước mặt thì có chút cảnh giác
nhưng mà nó vẫn chưa thèm để vào mắt.
Dù sao chó ngao Tây Tangcó
được sức chiến đấu như của bạch sư, thì trên thế giới cũng chỉ có một
mình bạch sư mà thôi, cho dù là tuyết ngao là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn trong lòng người dân ở đây, cũng không bằng bạch sư.
- Báo tuyết đi đuổi những con dê bò này về đây, nhớ kỹ không được làm chúng nó tổn thương.
Trang Duệ vì muốn làm cho uy vọng của báo tuyết trở lên sâu sắc, mà đã truyền đạt lại một mệnh lệnh khiến cho người khác nghe cũng không thể tưởng
tượng được. Phải biết rằng những hành động như vậy, thông thường đều là
do những con chó ngao Tây Tạng làm.
Sau khi nghe được mệnh lệnh
của Trang Duệ, cổ họng của báo tuyết phát ra một thanh âm trầm thấp,
thân thể lao nhanh ra ngoài giống như là một thanh lợi kiếm, đảo mắt một cái đã chạy tới trước đám gia súc này, dùng móng vuốt và tiếng rít gào
dọa cho đám dê bò này quay đầu chạy về chỗ người dân chăn nuôi.
Cho dù là những con dê bò đã chạy xa, thì tốc độ cũng không bằng Tiểu
Tuyết, chỉ tốn thời gian bảy tám phút, dê bò ở bốn phía đều phải chạy
trở về. Chỉ có điều là thân thể của chúng không ngừng run rẩy. Nếu chúng nó tiếp tục chạy nữa, thì số phận của chúng sẽ rất bất hạnh.
Không phải chỉ có Ba Châu đứng xem trợ mắt há mồm, mà ngay cả Trang Duệ cũng
không nghĩ tới, báo tuyết thật là có vài phần tiềm chất của chó ngao Tây Tạng, tuy rằng nó không làm được việc lấy đức thu phục đám dê này như
cho ngao, nhưng mà lấy thực lực để dọa đám dê này, cũng là một hành động tinh tế.
- Này…Này…Thật sao?
Ba Châu cũng có chút hồ đồ,
báo tuyết ở trong trí nhớ của hắn là loài mãnh thú rất tàn nhẫn, nhưng
mà cảnh tượng trước mắt lại để cho hắn không thể tin tưởng được. Con báo tuyết trưởng thành này, đích xác có thể thực hiện được chức trách của
chó ngao Tây Tạng.
Ba Châu xem xét qua loa một chút, vừa rồi đám
dê bò chạy đi, lại có thể chạy về toàn bộ, cho dù là chó ngao Tây Tạng
cũng không thể làm được nhanh chóng như thế.
Vừa rồi, Cách Tang
và Ba Châu đối thoại thì chỉ dùng tiếng Tạng, mãi đến vài câu nói lắp
lúc sau, Trang Duệ mới có thể hiểu được, lập tức Trang Duệ vỗ vỗ người
báo tuyết, nói:
- Tiểu Tuyết, đi đánh dấu mùi lên trên người hắn, sau này không được cắn hắn.
Báo tuyết ngông ngênh tiêu sái đi đến bên người Ba Châu đang dại ra, dùng
cái mũi hít hà trên người Ba Châu vài cái, sau đó xoay người đi đến bên
Trang Duệ, cực kỳ biết điều nằm úp sấp ở trên mặt đất.
Mà hai con chó ngao Tây Tạng của người trong thôn kia, được bạch sư đảm bảo, cũng
thành thật hơn rất nhiều, tuy rằng ánh mắt nhìn về phía báo tuyết vẫn
tràn đầy căm thù như cũ, nhưng mà lại không hề có ý tứ muốn tiến lên
liều mạng.
- Ba châu đại ca, đây là phật sống báo mộng cho tôi,
sau này nó chính là thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn, hơn nữa nó cũng là
bạn bè của tôi, khi mùa đông đến, hi vọng người trong thôn có thể dùng
dê bò để nuôi dưỡng nó. Về phần phí tổn này, tôi sẽ trả.
Trang
Duệ giả bộ thần côn, đem những lời mình đã nói qua với Cách Tang lập lại một lần cho Ba Châu, nhưng mà đáng tiếc là Ba Châu không hiểu biết
tiếng Hán cho lắn, cuối cùng Cách Tang vẫn phải làm phiên dịch cho hắn.
Rồi sau đó Ba Châu lại được gặp con tuyết ngao, đây chính là thần giữ nhà
trong truyền thuyết, cũng là thứ mà người dân ở đây rất tin tưởng, Ba
Châu vội vàng tiến đến quỳ xuống hành lễ, ở bên trong lòng những người
dân ở đây, bọn hắn cũng không phải là bái lạy thân thể của chó ngao Tây
Tạng, mà là đức phật trong lòng của họ.
Trang Duệ chứng kiến Ba
Châu dường như vẫn còn nghi ngờ chuyện báo tuyết tiếp nhận chức vụ thần
giữ nhà, mà ngược lại là làm một cái đại lễ thật lớn đối với Tuyết Ngao, sau khi suy nghĩ một chút, cúi đầu nói với báo tuyết:
- Tiểu Tuyết, đi thân mật với Tuyết Nhi một chút đi.
Đại Tiểu Tuyết đều là con cái, sau khi hai con này tiêu trừ địch ý sau, thì thường xuyên có hành động tiếp xúc với nhau. Đối với những hành động
lấy lòng của Tiểu Tuyết, thì tuyết ngao cũng rất thân mật dùng đầu lưỡi
hồi báo một chút. Nhưng mà hành động này lại chọc giận bạch sư, nó hay
hướng về chỗ Tiểu Tuyết rống một tiếng, bắt nó chạy trở về bên người
Trang Duệ.
Nhìn thấy tình cảnh lần này, Ba Châu đã không thể
không tin, sau khi được Cách Tang và Tác Nam hết sức thuyết phục, rốt
cục Ba Châu cũng đã cúi đầu hành lễ đối với báo tuyết.
Trang Duệ
đứng một bên xem mà trong lòng cảm thấy vui mừng, phỏng chừng ở Tây Tạng này, Tiểu Tuyết tuyệt đối là con đầu tiên được người ta cúng bái, trở
thành một tồn tại giống như là Đồ Đằng vậy.
- Ba Châu đại ca, anh đi về trong thôn cùng với chúng ta đi.
Trước khi trở về, Trang Duệ lại càng muốn Ba Châu đi về với mình, tin tưởng
chỉ cần hai người này nói chuyện với người trong thôn, lại có Tác Nam
giải thích, như vậy thì còn sợ gì không ai tin nữa.
Qua hơn nửa
giờ sau, Trang Duệ để Ba Châu vội vàng dồn dê bò trở về trong thôn, hắn
muốn Ba Châu nhốt dê bò lại để cho khi báo tuyết vào trong thôn, cũng sẽ không tiếp tục gây ra động tĩnh to đến như vậy.
Nhưng mà ngay cả như vậy thì động tĩnh cũng không nhỏ, bởi đám cho ngao Tây Tạng ở trong thôn ngửi thấy mùi của báo tuyết thì thi nhau rống lên, liều mạng hướng tới chỗ cửa thôn chạy tới, cho dù là chủ nhân của bọn hắn lúc này cũng
không thể ngăn cản được.
Báo tuyết và chó ngao Tây Tạng theo ý
nào đó mà nói, thì một cái là người bảo vệ dê bò, một cái chính là lấy
dê bò làm thức ăn. Giữa hai loài này chính là quan hệ thiên địch, không
thể cùng tồn tại. Đây cũng chính là nguyên nhân mà tuyết ngao và báo
tuyết cắn xé nhau ở trên đỉnh núi.
Hơn mười con cho ngao Tây Tạng này chạy như điên, vừa chạy vừa giận dữ hét lên. Cái loại trận thế này
đúng là không nhỏ, mặc dù được Trang Duệ vỗ về, nhưng mà báo tuyết cũng
đã bắt đầu bất an, trong họng không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ, nếu
không phải là được Trang Duệ ôm cổ, thì Tiểu Tuyết sữ xoay người chạy
thẳng về tuyết sơn.
- Bạch sư, quản lý bọn chúng đi.
Nhìn
thấy đám cho ngao Tây Tạng hung hăng chạy tới, Trang Duệ cũng có chút
không rét mà run, nếu mà để cho đám gia hỏa này xông tới, tuyệt đối là
bản thân sẽ bị xé thành nhiều mảnh nhỏ, mấy ngày hôm này, trên người
mình đã dính không ít mùi của báo tuyết.