Hoàng Kim Đồng

Chương 732: Chương 732: Chỉ có vào chứ không có ra. (1)




- Oa, giá cao vậy sao?

- Ngươi hiểu cái rắm, Trang lão sư đã nói là thấp nhất... Đúng vậy a, nếu đem đi đấu giá, không có trăm vạn thì đừng sờ vào... Lão Lý lần này lỗ lớn, bảo bối trên tay mà còn đem bán ra ngoài.

Nghe Trang Duệ báo giá, mọi người nhao nhao nghị luận, có những người thuần túy là đi du lịch, phát ra tiếng thán phục, mà một ít người trong nghề bị đả kích, có lẽ những lời này của Trang Duệ, đã thúc đẩy thêm nhiều người dấn thân vào nghề đồ cổ này.

Về phần lão Lý, chủ nhân trước của hai khối ngọc, vào lúc này sắc mặt xám trắng, hắn không thể ngờ rằng, có tổng cộng bảy tám chục khối ngọc, mà mình chỉ tẩy rửa có bốn năm chục khối, nhưng lại không gặp được hai khối này?

Trang Duệ nói ra cái giá, giống như dùng búa tạ đập vào ngực lão Lý, mà hơi thở của lão Lý, lại thở gấp và phập phồng lên xuống, thầm nghĩ phải rống lớn phát tiết một phen.

Kỳ thật Trang Duệ cơi như là người phúc hậu, chẳng qua là không muốn đả kích lão Lý, hắn đã cố ý đè thấp giá cả, hai khối ngọc này, nói một cách đơn giản, một khối cũng có giá ngoài mười vạn nhân dân tệ, mà hai khối ngọc này lại thành đôi, giá cả của nó phải gấp mấy lần giá của một khối.

Mà trong đấu giá ở Nam Hải, một khối Ngư Long ngọc bội thời chiến quốc, phẩm chất ngọc còn không bằng hai khối này, cuối cùng cũng bán tới giá một trăm ba mươi vạn, lại càng không cần phải nói tới hai khối ngọc của Trang Duệ, bản thân của chúng ẩn chứa bối cảnh lịch sử đặc biệt.

- Trang lão sư, ngài có bán hai khối ngọc này không?

- Đúng vậy a, Trang lão sư, ngài có nguyện ý bán nó không, một khối tôi mua với giá ba mươi vạn.

- Lão Vương, lại muốn chiếm tiện nghi phải không? Ba mươi vạn, ngài có bao nhiêu khối tôi cũng mua cho.

- Trang lão sư, tôi ra một trăm vạn, ngài bán một khối cho tôi đi.

- Trang lão sư, hai kiện hai trăm vạn, thế nào? Để lại cho tôi nhé?

Đừng nhìn những lão bản này không có chút điểm nào thu hút người ta, nhưng trong số bọn họ không thiếu người có tài lực hùng hậu, trong khi nói chuyện đã nâng giá cổ ngọc lên rất nhiều, giá tiền này không thua gì lúc đấu giá, đương nhiên, nếu đem chúng đi đấu giá, nói không chừng có giá còn cao hơn thế nữa.

Nhưng cái giá hai trăm vạn vừa ra, hiện trường lập tức tịch yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người của Trang Duệ, muốn biết quyết định của hắn.

- Trang lão bản, tôi họ Kiều, gia tổ là người ưa thích sưu tầm cổ ngọc, tôi muốn mua cho ngài ấy, không biết ngài có thể bỏ vật yêu thích bán cho tôi được không?

Người nói chuyện là nam nhân khoảng ba mươi tuổi, dù trời rất nóng nhưng vẫn mặc âu phục, ăn nói rất có lễ phép, xem ra là người có thân phận.

Trang Duệ nghe vậy liền cười cười, hắn cẩn thận giao hai khối ngọc cho Bành Phi, lúc này hắn mới lên tiếng:

- Kiều tiên sinh, chư vị bằng hữu, thật sự là xin lỗi, hai món này đối với tôi mà nói, tôi sẽ không bán, gần đây tôi ở Bắc Kinh có mở một nhà bảo tàng triển lãm các loại cổ vật văn hóa Trung Quốc, nếu các vị bằng hữu nguyện ý, có thể đi tới đó để tham quan và trao đổi. Hiện tại tôi giống như Tỳ Hưu, chỉ có vào chứ không có ra, thiếu rất nhiều cổ vật, nếu như trong các vị có người nào không đủ tiền để mua, thì có thể tìm tiểu đệ trao đôi cổ vật, bù đắp cho nhau.

Trang Duệ nói lời này khiến cho mọi người cười vang, trước kia những người này thấy Trang Duệ còn nhỏ tuổi nên có chút khinh thường, nhưng khi nhìn tâm thái hiện giờ của Trang Duệ, ánh mắt nhìn hắn, đã khác với lúc trước.

Mà đồ cổ trong nội thành này cũng có ít nhà có danh tiếng, nhưng so sánh với Trang Duệ, thì chênh lệch rất xa, có thể mở bảo tàng tư nhân, chẳng những phải có tài lực hùng hậu, càng muốn có nhiều đồ cổ và nhân mạch mới được.

Có thể nói, tuy cùng là người sưu tập cổ vật, nhưng những người ở chỗ này hiện giờ, không cùng một cấp bậc với Trang Duệ.

- Trang lão sư, trong nhà của tôi có một kiện ngọc Tỳ Hưu, ngài có hứng thú hay không?

- Trang lão sư, trong nhà của tôi có Hoàng Đình Kiên Họa là vật tổ truyền.

- Ai, Trang lão sư, đây là vật mà thời gian trước tôi thu được, ngài xem giúp tôi...

Sau khi mọi người nghe được lời này, mọi người đều lớn tiếng hô lên, có người muốn Trang Duệ giám bảo, lại có người muốn bán vật phẩm, trong lúc nhất thời, ở nơi này, biến thành cái chợ bán thức ăn, ngay cả người ở lầu hai lầu ba, cũng bị kinh động, người vây quanh càng lúc càng nhiều.

Trang Duệ nhìn thấy tình hình như vậy cũng kinh ngạc giật mình, vốn hắn chỉ muốn quảng cáo cho bảo tàng của mình mà thôi, không nghĩ tới lại làm cảm tình của quần chúng cuồn cuộn như vậy, mà những người bảo an cao lớn, cũng không ngăn được tràng diện trước mặt.

- Trang lão sư, gian phòng đồ cổ của tôi có rất nhiều đồ tốt, thật cao hứng nếu được ngài ghé thăm, nếu ngài tới thăm, tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện với nhau.

Thời điểm Trang Duệ bị người xung quanh làm cho choáng váng mặt mày, một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi đi tới bên cạnh hắn, tuy máy lạnh trong nơi này rất nhiều, nhưng trên trán của người này vẫn có mồ hôi, xem ra hắn bị tràng diện này làm kinh sợ.

- Được, đổi địa phương nói chuyện.

Những người ở trước mặt đã không thể khống chế được, Trang Duệ cũng chẳng quan tâm chào hàng cho bảo tàng, được sự bảo hộ của bảo an, đi vào trong văn phòng.

Nhưng bởi vì người vây xem quá nhiều, hơn nữa rất nhiều người là chân tâm thật ý muốn mời Trang Duệ giám bảo, cũng không chịu nhượng bộ, cho nên đi vài phút, cũng không đi ra khỏi đám người.

Phải biết rằng, mời được chuyên gia giám bảo, cũng phải tốn một số tiền khá lớn, nếu như muốn có được giấy chứng nhận giám bảo, thì cái giá rất cao, ít thì hơn một ngàn, nhiều thì hơn vạn, người bình thường thì không nở tốn nhiều như thế, hiện tại có chuyên gia trước mặt giám bảo miễn phí, ai cũng không muốn buông tha cho cơ hội này.

Mắt nhìn thấy vào được nhưng ra không được, cho nên quản lý Trương Lực dứt khoát leo lên bàn, la lớn:

- Các vị, các vị bằng hữu, tất cả mọi người đều là người trong nghề, chúng ta chơi là văn hóa, đừng làm cho Trang lão sư chê cười, như vậy đi, trong nhà các vị ai có vật phẩm, bây giờ lập tức đi về nhà cầm đến. Trang lão sư sẽ ở cổ thành làm khách của chúng ta, cho nên trong thời gian ngắn sẽ không rời đi, đợi lát nữa các vị xếp hàng, chúng ta sẽ mời Trang lão sư giám bảo giúp cho, các vị thấy có được không?

- Được, không biết Trang lão sư có nguyên ý giám bảo giúp chúng tôi không?

- Như vậy à? Trương quản lý, nếu lão sư rời đi, ngài làm thế nào bây giờ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.