Hoàng Kim Đồng

Chương 733: Chương 733: Chỉ có vào chứ không có ra. (2)




- Nếu là như vậy, tôi sẽ thỉnh Trang lão sư giám bảo hộ, hiện giờ tôi sẽ quay về nhà lấy đồ tới đây.

- Tốt rồi, mọi người nhường đường một chút, Trang lão sư đã đáp ứng, nhưng các vị phải cho Trang lão sư nghỉ ngơi trước a.

- Nhường đường nào... Xin nhường đường nào...

Nghe thấy Trang Duệ đáp ứng, trong đám người phát ra một tiếng hoan hô, quần chúng yêu cầu, nhưng rất dễ dàng được thỏa mãn, đã bắt đầu có người chủ động rời đi trong trật tự.

Những người ở đây đều là người khôn khéo, quay người đi một lúc, đã sớm cầm đồ vật trở lại, muốn sớm được Trang Duệ giám bảo cho, bằng không thì với vòng vây mấy trăm người kia, thì phải xếp hàng tới khi nào mới xong chứ?

Trong lúc nhất thời, có người lái xe, có người đi bộ, nhưng bất kể là lão bản bán đồ cổ hay là khách nhân tham quan, đều giống như ong vỡ tổ tuôn ra khỏi cổ thành, người không biết chuyện còn tưởng rằng trong cổ thành có bom nổ đấy.

- Lão Lý, số ngọc thạch còn lại, có bán hay không?

Mà cũng không phải trong cổ thành không còn người nào, nhưng những người này đều nhìn chằm chằm vào số ngọc trên quầy của lão Lý, trong số đồ này tùy tiện cũng có thể đào ra hai món đồ chơi thời Ân Thương, nói không chừng trong số này vẫn còn đồ tốt a.

- Bán! Toàn bộ số này đều bán, cũng không nên trách lão Lý ta a, những thứ còn lại, năm trăm một khối, ai muốn thì tới đây.

Lão Lý đã căn nhắc nãy giờ, hắn muốn dùng thủ pháp "Vùi địa lôi" để lừa dối, làm sao có thể lấy ra hai món đồ thật chứ? Sau nửa ngày cân nhắc, lão Lý cũng biết kiếm tiền bất chính, tiền tài không dính thân a.

Nhưng những thứ trước mặt bán cho bao nhiêu người, lão Lý cũng không để ý, hắn cũng muốn đánh bạc, đồ vật hơn mười vạn bị người ta nhặt đi, những thứ còn lại hơn ba mươi khối, hắn cũng không quan tâm, nhưng giá tiền cũng tăng gấp mười lần, từ năm mươi biến thành năm trăm.

- Ai, lão Lý, lòng dạ của ngươi không nên hiểm độc như vậy a?

- Đúng vậy, lão Lý, tiện nghi một chút, một trăm một khối, tôi mua mấy khối về chơi đùa.

Giờ phút này lưu lại, phần lớn đều là một ít lão bản không có người trông hàng giúp, sau khi nghe được lão Lý nói, nhao nhao mở miệng cười mắng.

- Không nói nhiều, muốn mua hay không, lão Lý ta không ép ai cả, nói không chính xác thì không biết chừng trong số các vị sẽ trúng giải thưởng lớn đấy.

Lão Lý chết cũng không nhường bước.

- Được rồi, cho tôi một khối.

- Tôi cũng muốn một khối.

Tuy mọi người lên tiếng mắng, nhưng tay không ngừng lại, chỉ trong nháy mắt, hơn ba mươi khối ngọc còn dính bùn, đã không còn lại cái nào.

Những thứ "Cổ ngọc" còn thừa lại của lão Lý, không tới năm phút, tất cả chúng đều bị những lão bản và một ít du khách đoạt đi toàn bộ.

Một khối năm trăm, nói thật ra cũng không có cao, đừng nói cổ ngọc, cho dù một khối ngọc có phẩm chất không cao, cũng có giá hơn một ngàn nhân dân tệ một khối, vạn nhất trong đó có được một khối đồ chơi như Trang lão sư, thì lợi nhuận cực cao a.

Trong tay lão Lý là một chồng tiền mặt, trong đó hơn một vạn tám ngàn nhân dân tệ, không ngờ hắn dùng thủ pháp "Vùi địa lôi", lại thu được lợi nhuận cao như vậy.

Hiện tại lão Lý cũng có chút không phân rõ là do mình là người bày âm mưu, đặt kế, hay bản thân mình là một nông dân chất phác? Lẽ ra làm người bán đồ, thì phải có vài phần nhãn lực, nếu không thì ha khối cổ ngọc Ân Thương kia đã tới tay, làm sao mà lẫn lộn trong số đồ giả này chứ?

Nói tới việc này, chỉ có thể nói rõ lão Lý bị sao quả tạ chiếu, mà vận khí của Trang Duệ quá tốt, nguyên vốn hai khối cổ ngọc Ân Thương kia là thuộc về hắn, không ngờ lại bị Trang Duệ kiếm tiện nghi.

Mà tên lừa đảo sử dụng "Đạo cụ", kỳ thật cũng mua được ở trong thị trường đồ cổ, mà bản thân của những người này có ngọc trong tay, nhưng chúng đều bị bùn đất che khuất nên không phát hiện được.

Mà vị "Nông dân" chuyên nghiệp đi lừa gạt, cũng không phải xem xét có ngọc thạch hay không, bởi vì lúc ấy bận việc nên trộn lẫn toàn bộ vào mà không xem xét, cho nên không phát hiện trong số "Đạo cụ", lại có trộn lẫn hai khối cổ ngọc thời Ân Thương.

Chuyện như vậy xác suất tương đối thấp, nhưng trong chợ đồ cổ, vẫn có xuất hiện, giống như những người trộm mộ, thường xuyên có người xuất tiền ra mua, nhưng lâu dần, những người này cũng học khôn, cũng biết mua đồ giả, lừa gạt kiếm thêm một chút tiền từ những người không hiểu biết.

Đã từng có một người ở Bắc Kinh, đi Hà Bắc vạch trần chuyện này, người nọ có vài phần nhãn lực, trong một gian hàng cũ nát không chịu nổi, lựa ra bảy tám món mũi tên, sau đó trở về Bắc Kinh xem xét, chính là mũi tên đời Tần, cho nên chuyến đi đó lời bảy tám mươi vạn.

Cho nên muốn lăn qua lăn lại trong thị trường đồ cổ, cuối cùng nhất phải có vài phần nhãn lực, nếu không thì dù bảo bối đặt ở trước mặt, chỉ sợ cũng như mây khói, có bảo mà không biết nhìn.

- Lão Triệu, làm gì nhanh thế, kiếm được thứ tốt, cũng nên chia xẻ với anh em một chút chứ.

Lão Lý cất tiền, vừa quay đầu nhìn thấy đã thấy đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, đó chính là lão Triệu, hắn vừa từ toiler trở về, không cần hỏi, nhất định là dùng vòi nước để rửa ngọc rồi.

- Lăn đi, mẹ kiếp, chỉ được một khối ngọc Côn Luân, không đáng tí tiền, mẹ kiếp, có phải lão bắt tay với tiểu tử kia lừa gạt chúng ta không?

Lão Triệu nghe xong lời này của lão Lý, lập tức tức giận nói ra, vừa rồi hắn mua bốn khối ngọc, ai biết chọn lựa thật kỹ, đúng là có ngọc, nhưng nó thô ráp, ngọc chất thấp kém, nhiều lắm là bán được hai mươi ba đồng, đảo mắt là lỗ khá nhiều tiền, tâm tình của lão Triệu làm sao tốt được chứ?

- Đúng vậy, ta nói lão Lý, có phải lão chơi xỏ chúng ta không?

- Lão Lý, có mẹ gì ngọc chứ? Cả một đống toàn là nhực plastic.

- Lão Lý, bồi thường tiền, tốn nhiều như thế mà thu được ba khối thủy tinh, về nhà bà vợ chắc chắn không cho ăn cơm cho mà xem.

Những người đi rửa ngọc, cũng đều trở lại, vẻ mặt đều bất thiện, vốn muốn kiếm tiện nghi và thử thời vận, ai biết trừ lão Triệu có được khối ngọc thạch, những người khác không có chút quan hệ nào với ngọc cả.

Điều này không thể không làm cho người khác hoài nghi, lão Lý đang định mạo hiểm, dùng tiền của những người này để bù vào tổn thất khi mua hàng giả, chuyện này là như thế, trong tay lão Lý đã có tiền mặt, cho nên hắn không muốn bồi thường cho ai cả.

- Ai... Ai, tôi nói với chư vị, những thứ đồ chơi này không phải từ tôi, mọi người ngẫm lại, tôi cũng không thể ném hai khối ngọc có giá trị hơn mười vạn để kiếm được chút tiền này a? Lại nói mặt mũi của tôi nào lớn như vậy, có thể mời được Trang lão sư hạ cố tới đây sao? Nếu như lúc đó tôi nhanh tay, thì hai khối ngọc hiện giờ đã thuộc về tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.