Cũng không biết tâm tư của Dương Vĩ là gì, bị Trang Duệ nói làm ho khan vài câu, gương mặt đỏ bừng vì nghẹn.
- Giả bộ đi, nếu ngươi không nói, ta sẽ tìm chị dâu nói chuyện năm đó ngươi thua cuộc cởi quần mà chạy a!
Ở cùng phòng trong suốt bốn năm đại học, Trang Duệ còn không hiểu tính
của Dương Vĩ? Bạn thân từ trước tới nay có chuyện gì cũng giấu không nói ra, mà bộ dạnh bị giày vò như lúc này, nhất định là có chuyện gì đó.
- Đi chết đi, nếu không phải tiểu tử ngươi làm chuyện xấu, ta có thể bại bởi lão Nhị sao?
Vĩ ca tức giận nhảy lên đá Trang Duệ một cước, sau đó liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói ra:
- Ta nói lão yêu, ngươi và vị kia, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nàng... Tại sao nàng muốn kết hôn?
Trang Duệ bị Dương Vĩ nói không hiểu, hỏi lại:
- Nói bậy gì thế? Vị kia? Vị nào?
- Này, ta nói, ngươi không biết thật à? Đệ muội không có ở chỗ này, ngươi giả bộ làm gì?
Dương Vĩ bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng.
- Móa, Vĩ ca, chơi trò bí hiểm với ta à? Có chuyện gì ngươi cứ nói
thẳng, lại lầm bà lầm bầm, ta cho Bạch Sư thân mật với ngươi đấy, tin
hay không?
Trang Duệ đúng là có chút căm tức, tục ngữ nói
cuộc đời không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, huống chi Dương Vĩ nói mình ra ngoài làm chuyện xấu.
- Thật sự không biết?
Dương Vĩ nhìn thấy bộ dáng của Trang Duệ không giống làm bộ, nhỏ giọng nói ra:
- Chính là Hot girl a, nàng muốn kết hôn, ngươi không biết? Ngươi cùng nàng... Không có chứ?
Trong ấn tượng của Vĩ ca, Trang Duệ lúc ở Thượng Hải biết được, có qua
lại gần gũi với tiểu hoa khôi Miêu Phỉ Phỉ. Mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình, bỏ qua sự có mặt của ngoại nhân như hắn.
Sau đó Miêu
Phỉ Phỉ đi về Bắc Kinh, Trang Duệ cũng ở Bắc Kinh từ lâu, tuy nói Trang
Duệ đến Bắc Kinh không lâu sau thì kết hôn, nhưng chuyện nam nữ, một tờ
giấy đăng ký kết hôn có thể ngăn được sao?
- Miêu Phỉ Phỉ?
Nghe được Vĩ ca nói thế, Trang Duệ sửng sốt.
- Đúng, chính là Miêu cảnh quan, ta đã nói, tiểu tử ngươi khẳng định và nàng có một...
Vĩ ca nói một nửa, nhìn thấy sắc mặt của Trang Duệ không tốt, nửa câu sau cùng không dám nói.
Thở sâu một hơi, Trang Duệ lắc đầu, nói ra:
- Vĩ ca, chớ nói lung tung, ta và Miêu cảnh quan chỉ là bạn tốt, lời này truyền đi, sẽ không tốt...
- Nhìn ngươi là dạng gì, còn bảo ta nói loạn!
Vĩ ca có chút không phục nói ra một câu.
Dương Vĩ xem ra, Trang Duệ là nam nhân thành công, bên ngoài có ba vợ
bốn nàng hầu là chuyện không có gì khó hiểu, hiện nay trong xã hội, sau
lưng của nam nhân thành công nào mà không có một đám nữ nhân chờ đợi?
Đương nhiên Vĩ ca có sắc tâm, nhưng không có sắc đảm, trong lúc Tống y
tá mang thai, hắn chỉ có thể tự giải quyết mà không dám ra ngoài tìm hoa lạc.
Trang Duệ cũng không để ý Dương Vĩ, bởi vì lúc này hắn có cảm giác ngoài ý muốn.
Thật ra Trang Duệ đúng là rất yêu thích tính tình của Miêu Phỉ Phỉ,
tiêu sái hào sảng và không mất đáng yêu, Trang Duệ rất yêu thích nàng,
cho nên cũng có suy nghĩ vợ trong vợ ngoài.
Nhưng người sống
là ở hiện thực, không nói đến Miêu gia cũng là một gia tộc có danh tiếng trong kinh thành, mà bản thân Trang Duệ và Miêu Phỉ Phỉ, cũng chưa bao
giờ phá đi cửa sổ, định nghĩa giữa hai người chính là bạn bè.
Hơn nữa mấy năm nay, Trang Duệ cũng tận lực tránh né Miêu Phỉ Phỉ, có
một số việc đã không có khả năng phát sinh, cũng không nên cho nó phát
triển, bởi vì khi hắn đối diện với Miêu Phỉ Phỉ, hắn điều có một cảm
giác thiếu trách nhiệm.
Nghĩ tới đây, Trang Duệ cười khổ,
mình đã có vợ và con rồi, cũng không nên làm cho Miêu Phỉ Phỉ làm gái lỡ thì a? Từ góc bộ bạn bè Trang Duệ muốn chúc phúc nàng.
Nghĩ thông suốt khúc mắc, Trang Duệ hướng Dương Vĩ hỏi:
- Vĩ ca, người yêu Miêu cảnh quan, làm cái gì?
- Ta nghe Tinh Quân nói bạn trai của nàng ở trong quân đội, mà hắn cũng rất kiên trì, theo đuổi nàng hơn mười năm, năm nay mới xem như công đức viên mãn...
Dương Vĩ trả lời Trang Duệ, trong đôi mắt luôn
đánh giá thần sắc trên mặt của Trang Duệ, nhưng giữa Miêu cảnh quan và
Trang Duệ không có gì, cho nên hắn không nhìn ra chuyện gì trên mặt
Trang Duệ cả.
Nhìn thấy tính cách ngay thẳng Hot girl, có thể có hoàn mỹ quy túc, Trang Duệ cũng là thật cao hứng, nói ra:
- Miêu Phỉ Phỉ chưa nói chuyện cho ta biết, có thể là sợ Huyên Băng có ý kiến, tính toán, ta không đi, chút nữa ta chuẩn bị lễ vật cho nàng,
ngày mai giúp ta mang qua!
Trang Duệ nói ra rất thản nhiên,
nhưng trong nội tâm thầm than: cái gọi là hữu nghị giữa nam nhân và nữ
nhân, tất cả đều là vô nghĩa, trừ khi phat sinh quan hệ, thì rất khó mà
làm bạn bè, đám cưới Miêu Phỉ Phỉ không mời mình, có lẽ là chứng minh
tốt nhất.
Buổi tối cùng bạn cũ từ xa tới uống tới nửa đêm,
dàn xếp chỗ ở lại cho đám Chu Thụy, Trang Duệ mới đi vào thư phòng của
mình, đốt một điếu thuốc thơm, trong khói trắng lượn lờ, cầm lấy điện
thoại trên mặt bàn.
- Chúc phúc ngươi, tân hôn khoái hoạt! Trang Duệ!
Sau khi ghi mấy chữ, Trang Duệ sau khi gửi đi, trong nội tâm cũng buông bỏ một tảng đá lớn, có lẽ ngày sau, có lẽ hắn và Miêu Phỉ Phỉ có thể
làm bạn tốt cũng không chừng?
Qua một hồi lâu, không thấy nhắn tin lại, Trang Duệ đang chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên điện thoại reo lên.
- Yêu một người, có đôi khi là một chuyện thống khổ nhất, nhưng được
người ta yêu, lại là chuyện phi thường hạnh phúc, cám ơn ngươi... Trang
Duệ, ta đã hiểu đạo lý của ngươi!
Nhìn thấy tin nhắn trong
điện thoại, Trang Duệ cười, nụ cười phát ra từ nội tâm, nhẹ nhàng buông
điện thoại xuống mặt bàn, rửa mặt đơn giản một chút, trở về phòng của
mình.
Vào một ngày trong tháng ba ấm áp, ánh nắng tươi sáng,
xuân ý dạt dào, mọi người du xuân phát hiện, nơi vốn là công viên Tam
Hoàn, đã có một cung điện vàng son lộng lẫy đứng vững.
Cách rất xa có thể nhìn thấy, ánh mặt
trời chiếu qua tòa kiến trúc không hợp trong mắt của người khác, phản xạ lại ánh sáng chói mắt, mà cây cối bốn phía, cũng bị bao phủ trong kim
quang.
Người sáng suốt có thể nhìn ra, đây tuyệt đối không
phải là hiệu quả do nước sơn và đồng thau có thể làm ra, ít nhất cũng
phải là kim loại gia công thêm vàng, làm cho mọi người lui tới cảm thán, điều này cần bao nhiêu vàng đây?
Tuy sinh sống trong thành cổ, đã quen nhìn thấy khí phái của hoàng cung và đế vương, nhưng một tòa kiến trúc to lớn mà cầu kỳ thế này, làm cho
nhiều người lái xe cũng phải thả chậm tốc độ, kìm lòng không được mà dò
xét.
Hôm nay là thời gianHoàng Kim Thành mở ra, mặc dù nói
Trang Duệ giữ bí mật rất khá, nhưng một tòa kiến trúc to như vậy, người
khác muốn không thấy cũng khó khăn, mà tin tức hắn trùng kiến di chỉ
Solomon, đã sớm truyền ra khắp thế giới.
Nhưng trong lúc
Trang Duệ tu kiến Hoàng Kim Thành, cũng giữ bí mật về kiến trúc của nó,
tất cả công nhân đều không được phép mang theo cameras và điện thoại có
công năng chụp ảnh vào, cho nên đến khi xong việc, một tấm hình cũng
không lọt ra ngoài.
Điều này cũng làm cho các chuyên gia khảo cổ và du khách chờ mông, cơ hồ toàn bộ chuyên gia khảo cổ trên thế giới đều tới, nhà thám hiểm và nhiều người thích sưu tập cũng tới, hôm nay
tất cả đều tụ tập tại Bắc Kinh, tụ tập bên ngoài Hoàng Kim Thành còn
chưa mở ra.
Sáng sớm vừa tới, Trang Duệ đã mang theo Lưu
Giang, Bành Phi, Chu Thuy và Dương Vĩ, cưỡi bốn chiếc xe, đi vào trong
Hoàng Kim Thành, cho dù là Âu Dương Uyển không thích đi ra ngoài, cũng
bị lôi theo.
- Ta... Ta nói đầu gỗ, cái này... Cái này là Hoàng Kim Thành ngươi nói? Đúng là dùng vàng tạo ra?
Nhìn thấy kiến trúc lầu son lộng lẫy, Lưu Giang há hốc mồm, không khỏi
sờ sờ sợi dây chuyền trên cổ, cái này... Đây đúng là không thể so sánh
được a.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người tập trung vào Hoàng
Kim Thành lên, Lưu Giang đồng học vội vàng sờ cổ, sợi xích vốn lộ một
nửa ra ngoài cũng che lại, hắn không dám so sánh a.