Hoàng Kim Đồng

Chương 832: Chương 832: Chuyện vạn vật trên thế gian.(1)




Kéo theo cái dây thừng, Trang Duệ đi đến bên trên vách núi, mạnh mẽ vung dây thừng xuống, cái dây thừng rơi xuống theo vách núi, dài chừng năm sáu chục mét.

Nhắc tới dây thừng, Trang Duệ còn phải cám ơn Triệu Quân, nhà của tiểu tử kia rất có tiền, đặt mua những thiết bị leo núi này, đều là trang bị cao cấp nhất trên thế giới. Cái dây thừng đặc chế này tuy rằng vô cùng nhẹ, nhưng lại phi thường chắc chắn, có thể chịu đựng được trọng lượng hơn tám trăm kg. Trang Duệ hoàn toàn không phải lo lắng vấn đề an toàn.

Bám lấy cái dây thừng đang buộc trên tảng đá, Trang Duệ kéo cái dây bảo hộ ở bên hông lên, móc cái móc vào sợi dây thừng, hai chân chống vào vách đá, thân thể chậm rãi thả xuống.

Cái hang động là tổ của hai con chim điêu, đại khái cách vách núi bên trên chừng hai mươi mét, chỉ một lúc sau, Trang Duệ đã đi xuống bên ngoài cái hang, hai chân tìm một chỗ để chống đỡ, liền chuẩn bị bò vào bên trong hang động.

Dường như cảm thấy nguy hiểm, mấy con chim kim điêu non ở trong hang động, luôn miệng phát ra tiếng kêu “ Chiêm chiếp” non nớt, nhưng rất dồn dập.

- Đừng sợ, hắc hắc, sau này đi theo ta tha hồ mà ca hát.

Trang Duệ cười rất có tiềm chất làm quái thúc thúc, nhưng mà trước tiên hắn vẫn dùng linh khí để chải chuốt thân thể của mấy tiểu tử kia một lượt, sau đó mới chuẩn bị đi ra khỏi hang động.

Sau khi được linh khí làm cho thoải mái, mấy tiểu tử bên trong hang động kia đều yên tĩnh trở lại, điều này làm cho Trang Duệ rất là tự đắc, linh khí của bản thân chính là: Nam nữ thông sát, già trẻ giai nghi!

Hiện tại trong đầu Trang Duệ rất rối rắm, rốt cục là mang đi mất con kim điêu non. Bây giờ có thể thu được vào tay, cái ý tưởng chỉ lấy một con của hắn lúc vừa rồi, cũng phát sinh biến hóa.

- Ma tuy, lão tử lại không thể vào được sao.

Ngay trong lúc Trang Duệ đưa một chân vào trong hang động, lúc này hắn mới phát hiện, chính mình cũng không có kế thừa bản lĩnh địa chất của ông nội, công phu của mình thật sự là kém quá xa, cái hang động này Trang Duệ lại có thể không vào được.

Tuy rằng cái cửa động dài ba thước, nhưng mà độ rộng cũng rất hạn hẹp, hơn nữa bên ngoài còn mấp mô không bằng phẳng, với bề rộng như thế này, kim điêu còn có thể cúi người đi vào, nhưng Trang Duệ lại không đi vào được.

Nếu cố gắng chui vào, nhất định sẽ bị kẹt ở bên trong, đến lúc đó phỏng chừng nhất định hắn sẽ trở thành bia ngắm của con kim điêu đang phẫn nỗ. Trở thành một màn thảm kịch nhân loại bị động vật tập kích chí tử.

Trang Duệ cũng không muốn thử một lần làm nhân vật ở trong “ Ỷ Thiên Đồ Long Ký” bản thân sẽ bị kẹt ở trong hang động mà chết oan.

- Làm sao bây giờ đây?

Trang Duệ có chút vò đầy, cứ như vậy bò lên trên vách núi, thì hắn không cam lòng, nhưng mà cứ như vậy chui vào thì cũng không phải là biện pháp tốt, hơn nữa con chim mẹ bị bạch sư dẫn đi kia, không biết khi nào sẽ quay trở về.

Còn có con chim bố ra ngoài kiếm ăn kia nữa, tùy thời đều có thể xuất hiện, đến lúc đó không cần chúng nó tấn công mình, mà chỉ cần mổ cái dây thừng, chỉ sợ bản thân cũng sẽ từ trên núi rơi xuống, hơn nữa đây cũng không giống như mang dù để nhảy xuống.

- Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!

Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến báo tuyết, chính mình không vào được nhưng báo tuyết thì lại không thành vấn đề.

Báo tuyết thò cái đầu ở trên vách núi ra, hồ nghi nhìn về phía Trang Duệ, bây giờ nó ăn uống no đủ, cũng không có hứng thú bao nhiêu đối với mấy con chim non tai họa kia, đám đó cũng không đủ để nhét kẽ răng cho nó.

Lúc trước tìm đến kim điêu gây phiền phức, là bởi vì bão tuyết trên núi quá lớn, báo tuyết không kiếm được thứ ăn, nên mới muốn đến trôm mấy quả trứng chim điêu kia để ăn.

- Tiểu Tuyết, xuống đây, nhanh lên xuống đây.

Nhìn thấy con báo tuyết thò đầu ra, Trang Duệ vội vàng vẫy vẫy tay với nó.

Báo tuyết không chần chờ, lập tức lủi xuống theo vách đá. Ở trong mắt của nó, Trang Duệ còn thân hơn cả mẫu thân của nó, Tiểu Tuyết đã hoàn toàn coi Trang Duệ là thân nhân hoặc là chủ nhân của nó.

Tuy rằng vách đá này gần như là góc vuông chín mươi độ, nhưng mà chỉ cần có những chỗ lồi lõm, báo tuyết đều có thể dùng nó để mượn lực, chỉ qua thời gian vài giây đồng hồ, nó đã đứng ở trên cái cây nhỏ ở bên dưới Trang Duệ, động tác so với Trang Duệ thì còn đẹp và nhanh chóng hơn nhiều.

- Tiểu Tuyết, ngươi mang mấy con chim non ở trong kia ra đây, nhớ kĩ không được làm chúng nó bị thương, không được dùng răng nanh ngậm chúng.

Trang Duệ sợ báo tuyết không hiểu ý tứ của hắn, lấy cái tay thò vào trong miệng của nó, sờ từ trên xuống dưới, tiếp tục dạy bảo:

- Dùng chỗ này, được rồi, chính là chỗ này, mang con chim điêu non ở trong kia ra đây.

Mọi người đều có thể chứng kiến thường xuyên trên TV cảnh động vật cha mẹ dùng miệng ngậm con của chính mình giấu đi, kỳ thật phương diện này có kỹ xảo riêng, chính nó không dùng răng nanh để cắn, mà là dùng môi để ngậm, loại tính huống này thấy nhiều nhất chính là ở sư tử, hổ, báo hoặc là những loài động vật họ mèo.

Đương nhiên cũng không thiếu những bậc cha mẹ thô lỗ, sau khi ngậm con của mình chạy cả một đoạn đường, mới phát hiện con của chính mình đã bị cắn chết.

Trang Duệ không biết báo tuyết có hiểu được lời nói của mình hay không, nhưng sau khi nghe xong lời nói của chính mình, nó liền xông thẳng vào bên trong hang động.

Hoàn toàn khác so với Trang Duệ tiến vào hang động lúc vừa rồi, báo tuyết chính là mãnh thú ăn thịt, cũng không biết đã có bao nhiêu động vật chết dưới lợi trảo của nó, nó vừa mới chui vào trong sào huyệt của kim điêu, mấy tiểu tử kia lập tức cũng cảm giác được nguy hiểm.

Nhưng mà ở trước mặt báo tuyết, dũng khí gào thét của những con chim điêu non yếu ớt kia đều không còn, nhanh chóng co rút vào một góc hang, cả người run lên cầm cập. Giữa chúng nó vào Báo Tuyết, hoàn toàn không phải là đối thủ cùng cấp bậc.

- Báo Tuyết, không được cắn, ngàn vạn lần không được cắn.

Trang Duệ vừa dùng linh khí trấn an những tiểu tử kia, vừa dặn dò báo tuyết, Trang Duệ đang khẩn trương tới tực điểm, thanh âm nói chuyện đều mang theo chút run rẩy.

Nếu báo tuyết mà không hiểu được ý của mình, một vuốt chụp vào khiến cho đám tiểu tử kia mất mạng, như vậy Trang Duệ đúng là công dã tràng.

Ngao ngô.

Báo tuyết gầm nhẹ một tiếng, chẳng những khiến cho bốn tiểu tử trong hang kia nhất thời rùng mình một cái, mà cả Trang Duệ cũng giật mình một cái, nếu không phải trên lưng vẫn còn dây bảo hiểm, chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.