Trang Duệ không nhịn được mắng:
- Tiểu Tuyết, nắm chắc thời gian, mang hết mấy tên tiểu tử kia ra đây.
Tuy rằng Trang Duệ không thể dùng tay để chỉ, thế nhưng hắn có thể sử dụng
linh khí để chỉ dẫn, từ khi nuôi bạch sư, Trang Duệ liền phát hiện, động vật đặc biệt mẫn cảm đối với linh khí ở trong mắt mình, cho dù không có tới gần thân thể của bọn nó, dường như bọn nó cũng có thể cảm ứng được.
Trang Duệ vốn là dùng linh khí nhẹ nhàng đụng và thân thể con báo tuyết, sau
đó ánh mắt của hắn nhìn về phái con kim điêu non cường tráng nhất. Thể
hình của tên tiểu tử này so với huynh đệ tỷ muội của nó thì đều lớn hơn
một vòng, thật dễ dàng liền có thể nhận ra được.
Được linh khí
chỉ dẫn, báo tuyết đưa móng vuốt vươn tới bên cạnh mấy con kim điêu non, cực kỳ ôn nhu đẩy con chim non được Trang Duệ chỉ đi ra.
Hoàn
hảo, Trang Duệ thấy báo tuyết chỉ dùng đệm thịt chứ cái móng vuốt sắc
nhọn kia thì lại không vươn ra, điều này làm cho Trang Duệ thở ra một
hơi thật dài.
- Ngậm nó mang ra, mang nó ra đây.
Trang Duệ gần như có chút thần kinh rồi, miệng hắn cằn nhằn mấy tiếng, nhưng mà
Tiểu Tuyết dường như đã hiểu được ý tứ của hắn, dùng miệng khẽ cắn con
chim non này, lập tức hướng tới chỗ cửa động đi tới.
- Mang cho ta, nhẹ nhàng một chút, nhẹ nhàng thôi.
Trang Duệ đè nén kích động trong nòng, ý bảo báo tuyết nhả con chim non ra,
hắn đã thấy được, tên tiểu tử kia đang giãy dụa trong miệng báo tuyết,
cũng không có bị thương tổn gì.
- Ha ha, còn muốn chạy.
Ngay trong lúc báo tuyết nới lỏng miệng ra, tiểu tử kia còn chưa mọc ra lông cánh, đã muốn trở lại sào huyệt ấm áp kia. Trang Duệ cũng không hề chậm rãi, một tay bắt lấy tên tiểu tử này.
- Hắc, có chút đau đấy.
Tiểu tử kia sợ báo tuyết, nhưng không sợ Trang Duệ, cái mỏ hơi cong kia liên tiếp mổ vào trên tay Trang Duệ, tuy rằng không thể mổ chảy máu, nhưng
mà cũng khiến cho tay của Trang Duệ hơi hơi có chút đỏ lên, nếu nặng hơn một chút nữa, phỏng chừng sẽ trầy da chảy máu.
Thật là một tiểu tử khiến người ta đau đầu.
Trang Duệ bất đắc dĩ dùng linh khí làm yên lòng tên tiểu tử tý hon này, cũng
bỏ qua ý định bắt thêm một con chim nọn nữa. Chỉ sợ một con này, sau này mình cũng sẽ phải vất vả chăm sóc rồi.
Lúc Trang Duệ còn nhỏ,
thành thị hắn ở những năm tám mươi vẫn còn chưa biến thành rừng sắt như
bây giờ, ở địa phương không xa nhà Trang Duệ, cũng vẫn còn có ruộng lúa, thường xuyên có thể nhìn thấy các loại chim non và những con hùng ưng
bay trên bầu trời.
Mỗi khi đến mùa vụ thu hoạch, Ma Tước, Hỉ
Thước, các loại chim con luôn đông như kiến cỏ, luôn luôn ở trên các
ruộng lúa bất kể là đã thu hoạch hay chưa, để nhặt nhạnh lương thực.
Khi đó, điều khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn nhất chính là chỉ cần một
con hùng ưng bay đi bay lại ở trên không trung, thì chim chóc vốn đang
bay lượn đầy trời, trong phút chốc liền biến mất không còn một chút tăm
hơi, chỉ còn cái thân ảnh cao ngạo của con chim ưng kia.
Những
người có điều kiện thì mang súng hơi ra bắn, viên đạn của súng hơi làm
bằng chì, năm đồng tiền có thể mua một hộp lớn, tuật bắn súng càng ngày
càng cao, một ngày có thể bắn được vài chục con chim sẻ.
Những
người dùng súng biến mất thì lại xuất hiện những người dùng lưới võng để bắt, một ngày có thể bắt được hai đến ba mươi con về rán ăn. Trang Duệ
và Lưu Xuyên thì không có gì cả, cũng chỉ có thể đi tìm bắt tổ của chim
sẻ mà thôi.
Hai tên tiểu tử chuyên phá hoại năm đó đã làm không
ít chuyện tình leo cây trộm trứng chim sẻ. Ngẫu nhiên cũng có thể bắt
được một hai ổ chim non mới sinh, tuy rằng hai người vô cùng khát khao
có thể nuôi con chim sẻ thành bộ dạng giống như hùng ưng trên bầu trời,
nhưng mà cũng chưa từng nuôi bọn chúng.
Nhưng mà cái này cũng
không ảnh hưởng tới sở thích của Trang Duệ đối với chim non, nhất là đối với loài thần điêu có thể xé hổ liệt báo trong truyền thuyết. Không chỉ là Trang Duệ, chỉ sợ là rất nhiều người trong thời gian còn thiếu niên, đều đã từng có giấc mộng nuôi dưỡng một con chim ưng.
Đương
nhiên, đây chỉ là giấc mộng, cuối cùng rất nhiều người tới cả đời cũng
không thể thực hiện được giấc mộng đó. Nhưng mà giờ phút này Trang Duệ
đã làm được, cái loại tâm tình vui sướng này, quả thực không thể dùng
ngôn ngữ để diễn tả được.
Tóm lại, hiện tại Trang Duệ cầm tên tiểu tử này, thật là có cảm giác sợ từ trong tay rơi mất, ngậm trong miệng sợ cắn mất.
- Báo Tuyết, không cần chui vào nữa, nhanh chóng trở lại trên vách núi đi.
Qua chừng vài phút sau, Trang Duệ mới thanh tỉnh lại, mà lúc này tiểu tử
trong lòng bàn tay kia, đã hoàn toàn bị linh khí trong mắt Trang Duệ hấp dẫn, không có tiếp tục giãy dụa, cũng không tiếp tục kêu lên nữa, chỉ
dùng đôi mắt to đen thùi nhìn Trang Duệ.
Ngao ngô.
Nghe
được lời nói của Trang Duệ, con báo tuyết từ trong hang động chạy ra,
bước thêm vài bước thì đã ở trên vách núi, cúi đầu nhìn về phía Trang
Duệ.
- Nghe lời ta, chớ có lộn xộn.
Trang Duệ giật cái gây bảo hiểm đang ở trên lưng mình, kéo cái túi khóa ở trước ngực mình ra,
cẩn thận thả con chim non vào đó, cho dù là nhìn thấy bạch ngọc lão hổ
vô giá thì Trang Duệ cũng chưa từng cẩn thận như vậy.
Kéo cái
khóa lại, sau khi hở ra một cái lỗ để nó có thể thở được, Trang Duệ nhẹ
nhàng sờ lên ngực một chút, hắn có thể cảm giác được động tĩnh của tên
tiểu tử kia ở bên trong.
Việc trộm chim non đã xong, còn lại là
muốn cấp cho vợ chồng kim điêu một chút ưu đãi, cũng là giúp đỡ cho
những con chim non này, Trang Duệ bò lên phía trước, tăng thêm lượng
linh khí phóng ra, luân phiên chải chuốt thân thể đám gia hỏa này một
lượt.
Trang Duệ tin tưởng, sau lần này, mấy tiểu tử kia nhất định có thể khỏe mạnh lớn lên, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không có
những tên gia hỏa giống như báo tuyết chạy tới, vụng trộm ăn trộm chim
non.
Dùng chân tìm kiếm điểm tựa, hai tay Trang Duệ dùng sức, độ
cao hơn hai mươi thước cũng chỉ là vài phút đồng hồ. Sau khi Trang Duệ
dùng hai chân đạp vài cái lên trên vách núi, báo tuyết đang đứng chờ
Trang Duệ ở phía trước lập tức bò lại đây, cực kỳ thân mật dùng đầu lưỡi liếm liếm vào mặt Trang Duệ.
- Đại Tiểu Tuyết, đi tìm bạch sư, quay về chỗ ở ngày hôm qua.
Lần này Trang Duệ xuống vách núi xâm nhập vào hang ổ của lão ưng ước chừng
đã tiêu phí thời gian hơn nữa giờ, vì vậy hiện tại không dám chậm trễ,
sau khi thu lại đám dây thừng, rồi đep lên người mình, liền cất bước
hướng về đỉnh núi chạy tới.