Ở Tây Tạng cũng đã phát sinh qua việc báo tuyết tấn công mục tràng rồi,
lúc ấy ở mục tràng có sáu con chó ngao Tây Tạng khác tiến hành đối
chiến. Kết quả cuối cùng là con báo tuyết toàn thắng, mà sáu con chó
ngao Tây Tạng còn lại chết bốn, hai con kia cũng trọng thương.
- Tới đây, cho ta chút mặt mũi nào, đều tới đây.
Trang Duệ đứng ở giữa hai con mãnh thú, hắn còn không tin lấy sức hấp dẫn linh khí của mình không hấp dẫn được hai tên này sao?
Nếu như ở trên trời mấy cái vệ tinh đang bay kia bây giờ có thể hướng về
núi non nơi đây nhất định sẽ thấy một màn ảnh kinh dị: một người trẻ
tuổi đang mệt mỏi nằm trên bãi cỏ, bên trái là một con chó ngao Tây Tạng lông trắng đang nằm úp sấp, bên phải là một con báo tuyết hoang.
Nếu như Trang Duệ đem màn này chụp ảnh tuyệt đối có thể bán cho mấy tạp chí thế giới động vật bên Mĩ kiếm lấy giá cao. Không sợ không kiếm được
người mua.
Cuối cùng Trang Duệ đã dùng linh khí đem hai tên kiêu
ngạo này phải nghe theo lời mình. Mặc dù ban đầu, một báo một ngao còn
nhe răng nhếch miệng gầm gừ nhau nhưng dưới sự tẩm bổ linh khí của Trang Duệ thay phiên cho hai người đã khiến chúng từ từ yên tĩnh lại.
Tuyết Ngao còn có chút căng thẳng nhưng vẫn an tĩnh nằm gục trên đất, còn báo tuyết chắc do tuổi tác nên khá thoải mái duỗi tứ chi lên trời, ánh mắt
híp lại, thỉnh thoảng còn dùng chân trước đã thu vuốt lại gảy gảy người
Trang Duệ, mười phần như một con mèo nhà đang phơi nắng bên cạnh chủ
nhân.
- Không biết con báo tuyết này nếu đánh nhau với con Hắc
Báo ở nhà Ai Tư Khẳng Nạp bên Anh quốc thì ai sẽ là người chiến thắng
đây?
Trang Duệ đeo kính râm, tay thì vuốt cổ con báo tuyết, lông
nó mềm mại cảm xúc vô cùng tốt cứ như là tơ lụa vậy. Báo tuyết chân
trước vết thương đã hoàn toàn khép kín lại nhưng do mất máu quá nhiều
nên lúc này vẫn còn suy yếu.
Trước kia ở thành Ai Tư Khẳng Nạp
nhìn thấy hai con hắc báo làm Trang Duệ có chút kinh ngạc liền đối với
việc chinh phục mãnh thú có chút ham mê. Rất nhiều người cảm thấy việc
này thành tựu hơn nhiều so với việc kiếm tiền, càng làm cho người ta
thêm mọng đợi.
Hiện tại trên thế giới người nuôi sủng vật nhiều
không kể xiết, từ chó mèo bình thường đến cự mãng từ rừng râm hay sư tử
tàn bạo, đều phải nuôi nhốt, đương nhiên là việc sủng vật yếu đuối là
việc thường tình, miễn là còn sống là được.
- Nếu đem con báo tuyết này về, căn nhà kia của mình hẳn là không chứa được.
Trang Duệ có chút rối đầu, thật tâm mà nói hắn rất muốn đem con mèo xinh đẹp
này về Bắc Kinh. Bất quá báo tuyết không giống với chó ngao Tây Tạng,
tính công kích của nó quá mạnh mẽ, mình ở cùng thì còn dễ nói, nếu như
bản thân không có ở đây trong nhà trẻ nhỏ mà bị nó bắt thì không biết
chuyện gì sẽ xảy ra.
Mặc dù chó ngao Tây Tạng có chút tính hoang
dã nhưng bình thường sẽ không công kích con người, giống như mình ở nhà
quản giáo bạch sư chưa có vấn đề đáng tiếc gì xảy ra cả.
- Vả lại còn chả biết nó có chịu đi theo mình không nữa...
Trang Duệ tự giễu cười cười, hắn cảm thấy mình hơi tham một chút, báo tuyết
thuộc về đại Tuyết Sơn, nếu mình mang nó về nhà nuôi nhốt chắc hẳn nó sẽ không vui vẻ gì mấy.
- Ngao... Ngao ngô.
Đang lúc Trang
Duệ suy nghĩ miên man, tay thì vuốt ve báo tuyết thì cả người nó căng
cứng lên, tung mình nhảy lên ánh mắt nhìn về phía sườn núi trước mặt,
trong miệng tiếng gầm gừ phát ra không ngừng.
- Ô ô ngao ngô
Khi báo tuyết đồng thời nhảy lên thì một bóng dáng màu trắng cũng từ dưới
sườn núi lao lên hướng về phía này. Trang Duệ nheo mắt nhìn, đó là bạch
sư đã trở lại, chân trước của nó cùng miệng khắp nơi đều là máu tươi.
- Đứng lại, là bạch sư.
Trang Duệ liền ôm lấy báo tuyết đang định xuẩn động, sau đó quát bạch sư dừng lại :
- Không được khi dễ nó, nó đánh không lại ngươi rồi đừng có hù dọa như thế nữa.
-Ô ô
Bạch sư cùng Trang Duệ sống chung lâu ngày tự nhiên hiểu được lời nói của
Trang Duệ, không cam lòng lượn quanh báo tuyết hai vòng mới gầm nhẹ một
tiếng, chạy đến bên người mẫu ngao, cúi đầu cọ xát nó một cái, sau đó
mới chạy xuống núi
- Ta kháo, bạch sư ngươi được.
Trang
Duệ liền đứng dậy thấy bạch sư đang cố sức cắn lôi con mồi của mình mang lên không khỏi hết hồn, con mồi này không khỏi quá lớn chứ, Đây là một
con Ly Ngưu hoang dại, cái đầu kia con to hơn bạch sư gấp đôi, không
biết làm sao nó có thể săn được?
Con Ly Ngưu này toàn thân màu
nâu đen, tứ chi to mà thô kiện, phần ngực bụng đuôi lông dài. Trang Duệ
ước chừng nó nặng cũng phải trên ba bốn trăm cân, con này chắc là vẫn
còn chưa trưởng thành đấy.
Cổ con Ly Ngưu bị bạch sư cắn rách dài, huyết nhục đã trở nên mơ hồ, máu tươi chảy dài trên đất thành một vệt đỏ sẫm.
Trang Duệ biết Ly Ngưu được gọi là cao nguyên chi chu, là một loài trâu đặc
biệt ở cao nguyên Tây Tạng, chủ yếu phân bố ở núi non Himalaya và cao
nguyên Thanh Tàng. Từ xưa đến nay, cao nguyên Thanh Tàng cũng là nơi
chăn nuôi gia súc gia cầm tốt nhất, có được sinh mệnh ngoan cường nhất.
Mà một năm có bốn mùa nên địa phương sống của Ly Ngưu hoang dã cũng đổi
theo. Mùa đông tụ tập quanh hồ bình nguyên, hạ thu đến phụ cận ranh giới cao nguyên có tuyết để sinh sôi nảy nở. Chắc là con Ly Ngưu theo đàn đi tới Tuyết Sơn thì bị bạch sư vồ tới.
- Bạch sư, có bị thương không? Để ta xem nào.
Trang Duệ đột nhiên nghĩ đến, Ly Ngưu hoang dã tính tình hung mãnh, người
thường không dám trêu chọc nó. Nó mà bị chọc tức sẽ lấy đôi sừng hung
hăng húc lại, có khi còn có thể đem xe hơi lật đổ ngã, bạch sư dù hung
mãnh nhưng hình thể bé hơn Ly Ngưu nhiều lắm.
- Ô ô ...Ô ô
Bạch sư kiêu ngạo ngẩng đầu, hướng về phía Trang Duệ gầm nhẹ mấy tiếng, hiển nhiên là vết máu dính trên người nó đều là của con Ly Ngưu đã chết này.
- Tiểu tử nhà ngươi đúng thật là lợi hại.
Trang Duệ không ngờ rằng bạch sư có thể bắt được Ly Ngưu hoang dã, loài này
da dầy hơn cả mức bình thường, sống lưng chính là nơi dầy nhất, cho dù
có bắn đạn vào đó nhiều nhất chỉ lưu lại cái lỗ mà thôi, không thể nào
xuyên thủng, chỉ có cổ và bụng là nơi tương đối mỏng mềm.
Ngay cả báo tuyết ở đại Tuyết Sơn này cơ hồ đồ ăn nào cũng ăn qua cũng không
dám đi trêu chọc Ly Ngưu hoang dã, trên đầu con Ly Ngưu kia hai cái sừng tráng kiện cũng không phải là vật trang trí, nếu như bị nó đâm sẽ là
hai cái lỗ thủng.
Trang Duệ không biết, đang ở cách xa mình trăm
mét dưới sườn núi, có một dòng suối nhỏ, đám Ly Ngưu hoang dã này đang
uống nước thì bị bạch sư hống một tiếng sợ hãi phải chạy tứ tán. Bởi vậy bạch sư mới có cơ hội bắt được một con Ly Ngưu chạy chậm nhất đàn.