Con báo tuyết này năng lực săn vồ còn chưa hồi phục nếu để cho nó rời đi sợ rằng nó sẽ bị chết đói mất.
Bạch sư ngẩng đầu, khinh thường nhìn nhìn con báo tuyết nơi xa hừ hừ mấy
tiếng, sau đó lại nhớ tới Tuyết Ngao còn nằm bên cạnh liền dùng đầu cọ
cọ cổ Tuyết Ngao lấy lòng.
- Được rồi, bạch sư tới đây.
Trang Duệ phát hiện, chỉ cần bạch sư ở chỗ này thì con báo tuyết kia bất kể
như thế nào cũng không dám tới gần, dứt khoát cho bạch sư đi nơi đâu đó
làm ít chuyện.
Đợi bạch sư chạy tới nơi, Trang Duệ ôm bạch sư nói:
- Đi, bắt một con mồi to một chút rồi trở lại,
-Ô ô
Bạch sư quay đầu lại thoáng nhìn qua con mẫu ngao kia, có chút do dự.
- Ngươi buổi sáng ăn no rồi, người khác còn muốn ăn nữa chứ.
Trang Duệ vỗ đầu bạch sư một cái làm tên này giật mình, nó nhớ tới mẫu ngao
nằm bên cạnh liền dùng thứ ngôn ngữ mà Trang Duệ rất mong có thể hiểu
trao đổi một lúc. Lúc này bạch sư mới như một mũi tên lao xuống núi.
...
- Gia Thố, việc này ngươi làm thật quá hồ đồ, sao có thể để Trang Duệ một mình trên núi chứ?
Ở dưới tiểu thôn của người dân Tây Tạng, Tác Nam trong lòng nóng như kiến bò trong chảo đi đi lại lại trong phòng Gia Thố.
Vào rạng sáng nay, Gia Thố đã đem được bốn tân học sinh xuống núi, bất quá
hắn cũng mệt mỏi nằm xụi lơ trên mặt đất, Tác Nam đang muốn hỏi chuyện
gì đã xảy ra, nhưng thấy bộ dạng Gia Thố lúc này lại thôi, lo lắng không có cách nào phát tiết được.
Giờ đợi đến khi Gia Thố ngủ say được một giâc, Tác Nam liền lập tức chạy tới, bởi lần này trước khi lên
đường, không chỉ có mình chủ tịch khu tự trị Tây Tạng bảo hắn phải chiếu cố kỹ lưỡng Trang Duệ mà còn có cả Dương cục trưởng cục quản lý tôn
giáo muốn hắn đảm bảo an toàn cho Trang Duệ.
Hiện tại Gia Thố bỏ
một mình Trang Duệ ở trên núi, nếu không phải Tác Nam không có có kinh
nghiệm leo núi sợ rằng sáng sớm đã đi rồi.
- Tác Nam đại ca,
không cần phải gấp gáp, lấy sức khỏe của Trang ca lại còn có cả bạch sư ở bên người hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Đi cùng Tác Nam đến chỗ Gia Thố là Bành Phi lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ Tác Nam mấy câu.
Muốn nói xem ở đây ai là người tin tưởng Trang Duệ hẳn phải là Bành Phi rồi, đối với Trang Duệ thể chất biến thái kia không ai so với hắn hiểu rõ
hơn, có thể ở trong dã nhân sơn bôn tẩu một ngảy tuyệt đối không người
bình thường nào có thể làm được.
- Nhưng mà, nhưng mà, ai, nếu gặp phải chuyện không may gì...
Tác Nam nặng nề thở dài một hơi, lúc trước khi đi nhìn qua thái độ của mấy
vị lãnh đạo xem ra nếu như Trang Duệ mà gặp chuyện không may thì đây sẽ
là chuyện tình so với tìm kiếm Phật sống chuyển thế còn nghiêm trọng
hơn.
- Tác Nam đại ca, là ta không đúng, hiện tại ta sẽ lên đường đi tìm tiểu Trang.
Ngày hôm qua Gia Thố đã tiêu hao hết sức lực, đang muốn rời giường đứng dậy thì lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống đất
- Ngươi như vậy còn có thể lên núi sao?
Tác Nam nhìn Gia Thố một bụng tức không cách gì phát tác, lại nghĩ đổi lại
thành hắn cho dù có trói Trang Duệ cũng phải đem hắn đưa xuống núi, làm
sao có thể để một mình Trang Duệ ở trên núi được, đây không phải là hồ
nháo sao?
- Tác Nam đại ca, không cần phải nói nữa, trước hết để
cho Gia Thố đại ca nghỉ ngơi đã, không chừng buối tối Trang ca sẽ quay
trở lại.
Bành Phi ở bên cạnh không nhịn được khuyên giải một câu, thấy sắc mặt Tác Nam vẫn chưa bớt lo, liền cười nói:
- Nhị vị yên tâm, nếu như Trang ca gặp chuyện không may thì trách nhiệm ta gánh so với hại vị nặng hơn nhiều.
- Được rồi, nếu như tiểu Trang hôm nay còn chưa xuống núi, ngày mai ta và các ngươi cùng nhau lên núi, Gia Thố, ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi
xem đám học sinh kia một chút. Ngươi nói xem đám học sinh này không ở
trường hảo hảo học tập lại chạy tới đây để làm loạn à?
Tác Nam
cũng bất đắc dĩ, bộ dạng Gia Thố như thế này ít nhất phải nghỉ ngơi hai
ngày. Bất quá hắn quyết định, nếu như hôm nay Trang Duệ còn không trở
lại hắn sẽ mời mấy người trong thôn dẫn lên núi.
Sau khi rời
phòng Gia Thố, Tác Nam cùng Bành Phi đi xem đám học sinh, thân là nhân
viên chính phủ làm việc ở Tây Tạng, nếu như đám học sinh này xảy ra
chuyện gì thì hắn cũng không thoát khỏi trách nhiệm.
May mắn là
vết thương của Triệu Quân trải qua sự xử lý các thầy thuốc chỉ còn lại
vết sẹo, không có nhiễm trùng. Mà mấy người Chu Vĩ chỉ là mệt nhọc quá
độ thôi lúc này vẫn còn đang ngủ.
- Ai, tiểu Trang này thật là không để cho người ta bớt lo .
Nhìn về đám mây Tuyết Sơn phía xa, Tác Nam thở dài một hơi.
...
Trang Duệ lúc này lại rất bận rộn, sau khi nhìn thấy con báo tuyết và mẫu
ngao, hắn đã sớm đem chuyện tình trong thôn bỏ quên. Có thể ở giữa thiên nhiên rộng lớn này gặp được mãnh thú ở khoảng cách gần như vậy cảm giác thật là kích thích phi thường kỳ diệu.
- Ở yên nơi này đừng cử động
Ở phía xa kia con báo tuyết còn đang nhìn mình, Trang Duệ liền bảo mẫu
ngao một câu rồi đứng lên đi về phía báo tuyết. Cùng mẫu ngao bất đồng,
báo tuyết nhìn thấy Trang Duệ tới đây liền lập tức lắc đuôi chạy ra đón
mừng.
Trang Duệ vươn tay ôm lấy chỗ cổ con báo tuyết, bộ lông
mượt mà truyền đến bàn tay, Trang Duệ có thể cảm nhận được dưới bộ lông
kia mà tấm da đầy sức mạnh.
- Đi, qua bên đây với ta, các ngươi không đánh nhau thì không quen biết.
Trang Duệ vỗ vỗ cái đầu báo tuyết, tay thì vuốt ve chòm râu của nó một chút rồi xoay người hướng đi về phía con mẫu ngao.
" Ngao ngô" con báo tuyết ở phía sau liền gầm lên một tiếng, thân thể cũng không di chuyển.
- Không có chuyện gì đâu.
Trang Duệ cười cười, quay lại về phía báo tuyết, lấy tay vuốt ve nó đồng thời linh khí trong mắt chạy vào người con báo tuyết một vòng.
Lần
này khi Trang Duệ xoay người rời đi, báo tuyết do dự một chút, có lẽ là
không muốn buông tha cho cảm giác thư thích khi linh khí tiến nhập vào
cơ thể liền chần chừ đi sau Trang Duệ.
-Ô ô!
Bất quá khi
Trang Duệ tới gần mẫu ngao được mười thước thì con mẫu ngao không vui,
vừa rồi mới đánh nhau thiếu sống thiếu chết nay muốn chung sống hòa bình không dễ dàng vậy đâu.
- Kháo, vừa rồi người ta nhường cho ngươi đấy, có hiểu không?
Trang Duệ hướng về phía con mẫu ngao nói một câu, thật ra thì lời này nói
cũng không sai, mặc dù chó ngao Tây Tạng có can đảm cùng sư tử hổ báo dã đấu, nhưng đó chỉ là trên tinh thần mà thôi. Không cần nói đâu xa chỉ
cần con báo tuyết chỗ này chó ngao Tây Tạng bình thường không phải là
đối thủ của nó.