Tựa hồ cảm thấy thân thể mình biến hóa, báo tuyết cúi đầu nhìn về phía
vết thương của mình, trong miệng gầm gừ thỏa thích, cuối cùng nó nằm lăn xuống, thoải mái ngửa bụng trắng lộ ra trước mặt Trang Duệ.
Cuối cùng ngắn ngủi một phút đồng hồ, vết thương của con báo tuyết đã bắt
đầu đóng vảy, Trang Duệ lại đem linh khí chuyển đến chữa trị vết thương
trên mặt chỗ bạch sư làm thương.
Khi linh khí chuyển tới mặt, báo tuyết trở nên nhạy cảm hơn, ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ lúc này ôn
hòa đi rất nhiều, dậm chân xuống đất một cái tiến về phía Trang Duệ làm
cho Trang Duệ phải giật mình.
- Không cho phép cắn người nha.
Trang Duệ trong miệng lầm bầm một câu, cẩn thận vươn tay sờ cái bụng bóng
loáng con báo tuyết, cả người con báo tuyết kia run lên nhưng cũng không có động tác gì, ánh mắt mang theo chút nghi ngờ, vẫn còn sự do dự khi
cùng nhân loại thân cận.
Tựa hồ cảm thấy Trang Duệ vuốt ve rất thoải mái, báo tuyết cúi đầu gầm gừ.
Trang Duệ có thể cảm thấy tiếng gầm gừ này không phải là ác ý, sống lâu ở
tuyết sơn có linh khí bao quanh hẳn con báo tuyết này cũng có linh tính.
Khi Trang Duệ đứng lên lần nữa, con báo tuyết thái độ thân mật hơn rất
nhiều, gục nửa người trên mặt đất dùng cái đầu còn dính máu cọ cọ vào
ống quần Trang Duệ.
- Đúng là con báo mẫu. Không biết có thể tạp giao với bạch sư được không nhỉ?
Ánh mắt Trang Duệ lướt thoáng qua bên dưới, trong lòng nhất thời nổi lên
tâm tư cho bạch sư nhất vương nhị hậu, như con Kim Mao Sư Vương trước
hậu cung ba ngàn. Ách, không đến vậy nhưng hậu cung ít nhất cũng đến ba
mươi đâu.
- Ai ui.
Đang lúc Trang Duệ tính toán thì phía sau đột nhiên một cú húc mạnh đập đến, Trang Duệ không đề phòng nên ngã bệt xuống đất.
- Làm gì vậy bạch sư?
Trang Duệ quay đầu lại, thấy bạch sư đang cắn y phục bên hông mình, lôi về phía con Tuyết Ngao kia.
- Ngao ngô.
Nghe thấy Trang Duệ hỏi, nó lập tức chạy về phía bên người Tuyết Ngao, dùng
móng vuốt nhẹ nhàng chạm đến vết thương rồi hướng về phía Trang Duệ rống lên một tiếng.
- Để cho ta chữa thương cho nó?
Thấy bạch
sư động tác đầy tính nhân hóa, Trang Duệ không khỏi nở nụ cười, bạch sư
thấy mình chữa thương cho con báo tuyết nên trong lòng khó chịu.
Nếu không phải cùng Trang Duệ tâm ý tương thông sợ rằng bạch sư đã sớm đi
tìm con báo tuyết kiếm phiền toái rồi. Cho dù như vậy, bạch sư vẫn đối
với con báo tuyết kia rống một tiếng, đe dọa nó một chút.
- Không có chuyện gì, bạch sư sẽ không cắn ngươi nữa đâu, không cần phải chạy.
Trang Duệ cười đưa một chút linh khí vào vết thương con báo tuyết, sau đó đi về phía con Tuyết Ngao đang bị thương.
Thấy Trang Duệ đi về phía bên này, con Tuyết Ngao hoang dã phản ứng giống
như con báo tuyết lúc trước, có chút lo lắng bất an, cổ họng không ngừng gầm gừ, thân thể căng cứng lên.
- Ô ô.
Bạch sư hướng về
phía nàng vợ tương lai ôn nhu gầm gừ một tiếng nhỏ, nghe thấy tiếng bạch sư con Tuyết Ngao kia từ từ buông lỏng mình.
Mặc dù mẫu ngao ánh mắt vẫn có chút hung quang, nhưng không kháng cự Trang Duệ nhích tới
gần. Đi tới bên cạnh con mẫu ngao, Trang Duệ ngồi xổm xuống, cũng không
có lập tức dùng linh khí chữa thương cho nó mà lấy tay sờ lưng con mẫu
ngao.
Giống như trước, con mẫu ngao một mực sinh tồn ở dã ngoại
khi Trang Duệ sờ người nó, thân thể nó khẽ run rẩy một cái, nếu như
không phải có tiếng gầm của bạch sư chỉ sợ móng vuốt kia đã sơm cào đến
mặt Trang Duệ rồi.
- Ô ô ngao ô
Bạch sư biết bản lãnh của
Trang Duệ, thấy bộ dáng không nhanh không chậm của Trang Duệ liền sốt
ruột hướng về phía Trang Duệ rống một tiếng, thấy bụng vẫn còn chảy máu
sao vẫn còn chưa cứu chữa.
- Chưa có vấn đề gì đâu. Cũng biết đau vợ nữa à!
Trang Duệ đối với biểu hiện của bạch sư có chút im lặng, hắn đang nghĩ tới
sau này con mẫu ngao nhất định sẽ sống ở trong nhà cho nên mình đang cố
gắng tiêu trừ địch ý của nó, không ngờ bạch sư lại gấp gáp như vậy.
Bất quá đây là lần đầu tiên thấy bạch sư chủ động đối tốt với một con ngao
Tây Tạng khác. Ánh mắt Trang Duệ liền nhìn về phía vết thương con mẫu
ngao, chỉ có Trang Duệ mới thấy được tử kim sắc linh khí đang như một
cái phễu rót linh khí chữa lành vết thương con Tuyết Ngao.
So với hơn một năm trước, linh khí trong mắt Trang Duệ không chỉ sô lượng tăng nhiều mà chất lượng cũng ngày càng mạnh.
Tử kim sắc linh khí kia tựa như thuốc kim sang dược trong truyền thuyết
vậy, vết thương dưới mắt thường có thể thấy nhanh chóng khép lại, sau
một hai phút chỉ còn thấy một vết sẹo nhỏ trên bụng con Tuyết Ngao.
Con mẫu ngao hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà loại cảm giác thư thích trên người và có nó cảm ứng được với thiên địa linh khí trong truyền thuyết khiến nó biết, hết thảy điều này đều là Trang Duệ mang
cho nó. Ánh mắt hung ác con mẫu ngao nay nhìn về phía Trang Duệ lại hiện ra vẻ ôn hòa.
- Ô ô
Cổ họng con ngao gầm nhẹ một tiếng,
nó đứng lên, đầu tiên là dùng mũi ngửi người Trang Duệ một chút, sau đó
thè lưỡi liếm liếm tay Trang Duệ đang vuốt lưng nó.
- Ngao ngô.
Tựa hồ thấy mẫu ngao cùng Trang Duệ biểu hiện có chút thân mật, bạch sư bất mãn gầm gừ một tiếng.
- Cút sang một bên, dám ăn dấm của ta, ta nuôi ngươi từ nhỏ tới lớn dễ dàng sao?
Trang Duệ cười mắng vỗ nhẹ đầu bạch sư một cái, mẫu ngao thì chỉ có ngươi mới thưởng thức được, anh em ta còn không có khẩu vị này.
Bị Trang
Duệ đánh một cái bạch sư cúi đầu ư ử một tiếng, đột nhiên thấy báo tuyết cách đó không xa nhất thời thẹn quá hóa giận hướng về phía báo tuyết
gầm thét một tiếng.
Bạch sư bị Trang Duệ đánh không có cách nào
chống đối, nhưng một tiếng gầm này làm cho báo tuyết tưởng sắp bị đánh,
lập tức bò dậy hướng về phía lùm cây xa xa chạy trốn. Bất quá xem cách
chạy trốn của nó, tốc độ còn chưa được nhanh, hơn nữa chân trước cũng
không gắng sức hiển nhiên thương thế của nó còn chưa khỏi hẳn.
Tựa hồ biết bạch sư sẽ không thật sự cắn mình, sau khi con báo tuyết kia
chạy được 40-50m liền ngừng lại, nằm xuống mặt đất liếm láp vết thương
của mình, thỉ thoảng còn ngẩng đầu nhìn về phía Trang Duệ.
Trong
quá trình ở Trang Duệ chữa thương cho nó vừa rồi, linh cảm của con báo
tuyết mách bảo nó một tia lệ thuộc vào Trang Duệ, bằng trực giác nhạy
cảm của dã thú, nó thấy khi mình bị thương chỉ có ở bên Trang Duệ mới an toàn nhất.
- Tiểu tử ngươi đùa bỡn cái gì vậy? Đó là Vương Hậu ta tìm cho ngươi đó.
Trang Duệ có chút bất đắc dĩ, xem ra bạch sư đối với mẫu báo tuyết hứng thú
không lớn, bất quá xem ra mình phải trị liệu thêm một chút rồi.