Đợi đến khi Trang Duệ chạy đến sau tảng đá thì chiến đấu đã kết thúc,
tình cảnh hiện lên trước mắt hắn làm Trang Duệ có chút kinh ngạc.
Một con Tuyết Ngao nhỏ hơn bạch sư một chút cả người lông trắng, giờ đây
trên người nó dính đầy máu tươi nằm gục một bên, mà ở bên cạnh nó, bạch
sư đang uy phong lừng lẫy dùng móng vuốt cào xé một con báo tuyết dài
chừng một thước hai.
Con báo tuyết kia trông như một con mèo to,
thân thể màu xám trắng ban đen, trên lưng lốm đốm mấy vết chấm đen, tứ
chi mảnh khảnh màu đen, ngoài tứ chi ea thì chỗ khác đều màu xám trắng.
Lúc này khi đang cắn xé với bạch sư, trên khóe miệng có chùm râu đen trông như là một con mèo to lớn xinh đẹp.
Mặc dù báo tuyết ở trên núi tuyết này có thể mà ông vua không ngai nhưng
khi đối mặt với bạch sư đang say máu lúc này thì thân thể nó như một đứa trẻ con vậy
Đầu bị bạch sư vỗ mạnh một cái, báo tuyết yếu ớt giãy dụa, bạch sư nhân cơ hội cắn tới cổ họng con báo tuyết.
- Đừng cắn chết nó, bạch sư, mau nhả ra.
Đang lúc cầm máy quay, Trang Duệ vội vàng lên tiếng ngăn bạch sư lại, một
con báo tuyết xinh đẹp như vậy nếu như chết trong tay bạch sư thật sự là có chút đang tiếc.
Phải biết rằng, loại động vật này số lượng
trên thế giới đã thuộc mức lâm nguy, hiện tại bất quá chỉ có hơn bốn năm ngàn con. Hơn nữa còn giảm bớt theo từng năm, Trang Duệ mặc dù không có tâm tư bảo vệ động vật hoang dại nhưng cũng không nhẫn tâm để con báo
tuyết này chết ngay trước mắt mình.
- Ô ... Ngao ô
Tựa hồ
bất mãn Trang Duệ ra lệnh, bạch sư quay đầu đi hướng về phía Trang Duệ
gầm một tiếng, như đang muốn nói:"Người anh em thật không giảng nghĩa
khí gì cả, đã thấy hết sự tình rồi sao không để ta xử lý nốt".
- Tiểu tử ngươi muốn làm phản sao, có phải nhìn trúng con báo tuyết này không vậy?
Trang Duệ cười mắng một câu, trực tiếp đi tới ôm cổ bạch sư kéo ra đem con
báo tuyết trên người kéo xuống, từ lúc nuôi bạch sư bé bằng bàn tay đến
nay Trang Duệ chưa bao giờ lo sợ nó cả.
Vừa rồi tư thế bạch sư
cung con báo tuyết kia thật là có chút ái muội, thân thể to lớn bạch sư
đem báo tuyết nhỏ bé đem áp dưới thân trông giống như đang làm sự kiện
gì vậy.
Gắt gao đem bạch sư còn muốn lao lên kéo ra, Trang Duệ lúc này mới thở một hơi quan sát hiện trường lúc này.
"Biết điều một chút, cả hai cũng không phải là người hiền a".
Thấy vết thương trên người con Tuyết Ngao cùng báo tuyết Trang Duệ phải giật mình.
Con Tuyết Ngao kia so với chó ngao Tây Tạng có lớn hơn đôi chút nhưng lại
nhỏ hơn bạch sư khá nhiều, giờ phút này nó đang gục trên mặt đất. Trên
bụng lộ ra vết thương dài hơn hai mươi centimet đang không ngừng chảy
máu, bộ lông màu trắng ở bụng lúc này bị nhuộm một màu đỏ tươi.
Mà con báo tuyết kia cũng không kém gì, chân trước nó chảy khá nhiều máu,
bị kéo một mảng thịt lớn cơ hồ đã thấy xương. Trên mặt lại bị bạch sư
cào một mảng xước da xước thịt, toát lên vẻ dữ tợn.
- Mẹ , thật là tàn nhẫn.
Trang Duệ lắc đầu, nếu như mình cùng bạch sư không chạy tới đây, để cho hai
đứa tiếp tục chiến đấu chắc chắn kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương,
chưa chắc có thể sống tiếp.
Bởi vì với những vết thương trên
người như thế này, cho dù có thể khỏi hẳn cũng không thể nào săn mồi
được, sợ rằng sẽ chết vì đói mất.
- Kháo, tiểu tử ngươi thật đúng là yêu ghét rõ ràng a?
Đang lúc Trang Duệ đánh giá hai con mãnh thú tạm thời mất đi năng lực hành
động, bạch sư đã hấp tấp chạy tới bên cạnh con Tuyết Ngao, lè lưỡi liếm
vết thương trên người nó, lại còn tranh thủ lúc cháy nhà hôi của thân
lên mặt con Tuyết Ngao kia một chút.
Trang Duệ biết, động vật sau khi bị thương thường liếm vết thương của mình, bởi vì trong nước bọt
động vật có khả năng một là thanh tẩy vết thương, giảm bớt tính lây
nhiễm, thứ hai khiến cho vết thương nhanh chóng khép lại.
Nằm bên cạnh con báo tuyết ánh mắt phát hàn quang, một bên cảnh giác nhìn bạch
sư một bên liếm liếm vết thương ở chân, mấy lần nó muốn đứng dậy bỏ đi,
nhưng vết thương quá nặng khiến vừa đứng lên đã té ngã xuống mặt đất.
- Đừng sợ, ta tới trị bệnh cho ngươi.
Trang Duệ thu hồi máy quay, chầm chậm đi tới chỗ con báo tuyết.
Nhưng khi cách con báo tuyết còn 4-5m nó liền gầm lên một tiếng "Ngao ô",
chân sau chống đỡ lên mặt đất tựa hồ chỉ cần Trang Duệ dám lại gần một
chút nữa nó sẽ nhào lên.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Trang Duệ cũng không quản đối phương có nghe hiểu hay không, trong miệng lẩm nhẩm nhưng cũng không dám tiến lên nữa, ánh mắt nhìn về phía vết thương con
báo tuyết, rất nhiều tia tử kim sắc linh khí chữa trị vết thương ở chân
của nó, bằng mắt thường có thể thấy vết thương đang nhanh chóng khép
lại.