Kim Bàn Tử nghe Trang Duệ nói lời này, mà hai người là bạn bè,
lập tức có chút hồ nghi dắt ngựa đi ra đường đua, cũng không biết lát
nữa là người cưỡi ngựa hay ngựa cưỡi người đây?
Nhìn thấy đột nhiên thay người, chủ ngựa không vui, từ phía sau hô:
- Ai, ai, ta nói nếu bạn thân ngươi cưỡi, vậy một giờ phải mất năm trăm đồng a!
Cùng Miêu Phỉ Phỉ đi vào trong một bóng cây và ngồi xuống, Trang Duệ ngượng ngùng hỏi:
- Miêu... Miêu cảnh quan, gần đây khỏe chứ?
Miêu Phỉ Phỉ tính tình thẳng thắn, trong đoạn thời gian trước kia, là
bạn bè tốt của Trang Duệ, nhưng do sau đó tư tưởng của hai người phát
sinh biến hóa, hiện tại đã bình thường, không nói là vẫn còn bạn, nhưng
đã hơn một năm không có liên hệ.
Tuy Miêu Phỉ Phỉ so với một năm trước gầy đi một ít, nhưng tinh thần vẫn tốt, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Ta rất khỏe, Trang Duệ, anh tới đây làm gì?
Trang Duệ nghe vậy cười khổ, vị đại tiểu thư nói chuyện vẫn bụng dạ
thẳng thắn như trước, chính mình tới nơi này làm gì? Đương nhiên là tham gia đấu giá chợ đêm chẳng lẽ lại đến cưỡi ngựa?
Nếu nói tới chính sự, đã khiến Trang Duệ không có xấu hổ như vậy, lập tức ho khan một tiếng, nói ra:
- Nơi này có hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật, ta đến xem, xem có gì
hợp ý không, cô cũng biết, nội tình của bảo tàng của tôi còn yếu, đồ
triển lãm quá ít.
- Ha ha...
Trang Duệ nói là lời
này làm cho Miêu Phỉ Phỉ cười, cảm tình với đồ chơi văn hóa, nói chuyện
đúng là có trình độ, rõ ràng là đấu giá chợ đêm trái pháp luật, lại bị
Trang Duệ nói thành hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật, xem mình là đồ
ngốc sao?
- Trang Duệ, chúng ta là bạn bè chứ?
Miêu Phỉ Phỉ mở to đôi mắt thanh tú, nhìn chăm chú vào Trang Duệ.
- Khục khục, đương nhiên a, nhưng tôi hi vọng cô và Huyên Băng cũng có thể trở thành bạn bè!
Trang Duệ biểu lộ có chút không được tự nhiên, hắn cũng không phải đứa
đầu đất, đối với tình ý của Miêu Phỉ Phỉ, đương nhiên có thể cảm giác
được.
Nhưng ngẫm lại hai đứa con của mình, Trang Duệ cũng
không dám phạm sai lầm a, huống chi Miêu đại tiểu thư luôn luôn là đại
danh từ bưu hãn, chắc chắn sẽ không có hứng thú làm chuyện làm tình nhân hoặc giật chồng người khác.
- Không đề cập tới lão bà của anh thì chết à?
Miêu Phỉ Phỉ liếc nhìnTrang Duệ, nói ra:
- Nếu chúng ta là bạn bè, tôi có thể nhờ anh một việc được không? Gần
đây tôi cảm thấy hứng thú với đồ cổ, cũng muốn tham gia cái hội giao lưu tác phẩm nghệ thuật này, với tên tuổi của Trang lão sư, dẫn người vấn
đề không lớn chứ?
Miêu Phỉ Phỉ trở về Bắc Kinh, cũng đã được
một thời gian ngắn, gần đây có người đấu giá gốm sứ Từ Châu, địa điểm ở
giao giới với Bắc Kinh, bởi vì người mua phần lớn là người Bắc kinh, cho nên hai nơi kết hợp phá an.
Nhưng Miêu Phỉ Phỉ nhậm chức
phân cục, trong khoảng thời gian này bản án rất nhiều, không thể rút
nhân thủ ra, hơn nữa Miêu Phỉ Phỉ trước kia cũng đã phá qua các vụ án đồ cổ tương tự, cho nên nàng được phân công chủ trì ở Bắc Kinh.
Lúc trước trong điều tra, cảnh sát phát hiện, tại một cái ruộng ở Hà
Bắc Hàm Đan, xác thực khai quật ra không ít mảnh vỡ đồ gốm, trải qua
chuyên gia xem xét, đã chứng minh đây là một di chỉ làm gốm sứ thời Tống triều.
Nhưng cái di chỉ này, đã bị người quang lâm qua, trải qua đào móc tìm kiếm, trừ một ít mãnh vỡ tàn phiến ra, cũng tìm không
được thứ gì có giá trị nữa.
Về phần bên trong có phải là đồ
sứ quan diêu Nam Tống hay không, mà ngay cả chuyên gia cũng không dám
khẳng định hoặc là phủ nhận, chỉ có thể nói là có khả năng.
Nhưng cũng bởi vì ba chữ "Có khả năng" này, lại làm cảnh sát khẩn
trương, sau khi trải qua một tháng điều tra, đối với đấu giá chợ đêm của Lý Đại Lực cũng bắt đầu đưa vào vóng nghi vấn.
Kỳ thật ngay
cả Trang Duệ cũng không biết, Lý Đại Lực vì làm bố cục này, đã tốn hao
không ít công phu, chẳng những phát tán tin tức khai quật được di chỉ
gốm sứ, mà ngay cả trong phần di chỉ tìm được đó đã động tay chân, chế
tạo ra dấu vết vừa bị phát hiện.
Có thể nói, Lý Đại Lực luyện tập, đã vượt qua xa kỳ vọng của Trang Duệ, bố cục này được phát tán rất rộng trên inte trong và ngoài nước, thậm chí cả cảnh sát cũng mơ mơ
màng màng.
Mà bố cục này, trong đó có chín phần thật một phần giả, khắp nơi đều phù hợp logic, giống như có một người từng cho thuê
nhà cấp bốn ở Bắc Kinh, lấy nó ra làm mồi nhử để làm sạch đồ dùng bằng
gỗ lim trong nhà.
Nhưng mọi chuyện có lợi cũng có tệ, Lý Đại
Lực cũng biết động tĩnh lần này có chút lớn, các ngành tương quan nhìn
thẳng, thậm chí có những người đến chào hỏi hắn, bảo hắn tránh đầu sóng
ngọn gió.
Nhưng là Lý lão bản cân nhắc lợi và hại một chút,
bị cảnh sát bắt lấy, cũng không thể vì một vài món đồ giả mà định tội
mình, mà thất tín với Trang Duệ, hắn lại không dám.
Giữa nặng và nhẹ, Lý lão bản vẫn quyết định tiến hành phiên bán đấu giá đồ cổ
này, cho dù cuối cùng bị cảnh sát phá hư giao dich, hắn đối với Trang
Duệ cũng có thể thông báo.
Đối với lần đấu giá này, Lý Đại
Lực làm ngoài lỏng trong chặt, trừ người hắn mời ra, một mực không cho
phép người nào tham gia, như vậy sẽ ngăn chặn được khả năng cảnh sát
tiến vào nằm vùng.
Kim Bàn Tử cũng biết rõ chuyện này, vì
mang theo Trang Duệ tiến vào buổi đấu giá, hắn còn cố ý xin thêm một
suất, mới có thể mang Trang Duệ vào.
Nhưng Kim Bàn Tử cũng
không biết, bản thân Trang Duệ bản đã nằm trong danh sách mời của Lý Đại Lực, chỉ là ban đầu hắn không có ý định tham gia thôi.
Lý
Đại Lực ra một chiêu như vậy, đúng là làm khó cảnh sát, mặc kệ là cảnh
sát Bắc Kinh hay Thiên Tân, cũng chỉ hỏi thăm ra địa điểm đấu giá, nhưng không cách nào tiến vào trong phòng đấu giá, không thể biết được tình
hình và khống chế tình hình.
Phải biết rằng, cảnh sát phá án
phải có chứng cớ, cộng thêm người tiến vào buổi đấu giá toàn là người có tiền và máu mặt, cũng nhiều người có thân phận, nếu như bên trong chợ
đêm không có vật phẩm cấm, như vậy chẳng những đánh rắn động cỏ, còn bị
người ta nói là không có năng lực.
- Miêu cảnh quan, tôi biết rõ các vị đang vì phá án đồ gốm Từ Châu mà
tới, hiện tại tôi có thể nói cho cô biết, những món đồ sứ này, là đồ
hiện đại phỏng chế, không đáng cho các vị gióng trống khua chiêng đâu.
Hiện tại Trang Duệ cũng cân nhắc, hắn không thể để chuyện này bị phá
hư, cho nên trong lòng suy nghĩ một chút, hắn nói ra sự thật của đồ sứ.
- Anh... Làm sao anh biết? Chẳng lẽ anh từng nhìn thấy hai món đồ sứ này sao?
Miêu Phỉ Phỉ đối với tri thức chuyên nghiệp của Trang Duệ vẫn có tin
tưởng, nhưng nàng không rõ, Trang Duệ biết rất rõ ràng đồ sứ là hàng
phỏng chế, vì sao còn muốn tới tham gia đấu giá?
Xem ra không nói rõ ràng thì không thể bỏ nghi kỵ của Miêu Phỉ Phỉ, Trang Duệ liếc nhìn xung quanh, hạ giọng nói ra:
- Hai món đồ sứ đó là của tôi, cô nói tôi có thấy qua chưa?