- Không sợ nàng ta đi vào sao?
Trang Duệ cảm thấy kỳ quái hỏi.
- Không sợ, lão bản đã chuẩn bị tốt, mấy vị thoải mái, buông lỏng tinh
thần đi chơi, chúng ta chỉ tổ chức hoạt động của những người yêu thích
đồ cổ, lại không phạm pháp, cảnh sát tới cũng không có biện pháp.
Trung niên nhân kia chẳng hề để ý nói ra, trong mắt hắn, Lý lão bản
quan hệ thông thiên, có phiền toái gì đều tìm hắn giải quyết.
- Được rồi, cái tòa lầu này? Chúng ta có thể đi chứ?
Trang Duệ nhìn từ bên ngoài, hiện tại đã là mười giờ, bọn họ đến quá sớm.
- Được, bên kia chính là nơi để các vị uống rượu, chúng ta có thể đi!
Trung niên nhân rất lễ phép chào hỏi, sau đó rời đi.
- Ta có cảm giác, hình như chúng ta đến du lịch phải không?
Sau khi người nọ đã rời đi, Trang Duệ vừa cười vừa nói, tham gia đấu giá đồ cổ, một điểm cảm giác khẩn trương cũng không có.
Kim Bàn Tử vừa cười vừa nói:
- Lão đệ, chớ xem thường người tổ chức, hắn làm cái nghề này hơn mười
năm, thời điểm ở khu An Huy, hắn đã có nhân mạch rất mạnh, thứ tốt cũng
không ít, chút nữa ngươi sẽ rõ.
- A! Đúng là nhân vật lợi hại!
Trang Duệ nhíu mày, hắn đúng là không nghĩ tới, Lý Đại Lực lại có tên
tuổi lớn như thế, ngay cả người như Kim Bàn Tử, nói ra lời này cũng mang theo ngữ khí tôn sùng.
- Trang ca, muốn cưỡi ngựa hay không?
Bành Phi đối với chuyện hai người nói không có hứng thú, đi vào trong
phòng, nhìn xuống khu đua ngựa, trong mắt có chút hưng phấn.
- Đua ngựa sao? Sao ngươi không so xem xét đồ cổ với ta đi?
Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Bành Phi, hắn chưa từng nhìn thấy
thằng này không biết sử dụng phương tiện giao thông nào, bất kể là máy
bay, ô tô hay là ca-nô, Bành Phi đều có thể điều khiển, chắc hẳn hắn
cưỡi ngựa cũng không tồi!
- Kim lão ca, ngài muốn cưỡi ngựa không?
Đua ngựa Trang Duệ không có hứng thú, nhưng ngồi trên lưng ngựa trơn
trượt một vòng, Trang Duệ muốn cảm thụ một chút, ở nước ngoài, cưỡi ngựa là môn vận động cao nhã.
Trang Duệ từ khi còn bé, chụp ảnh
trong công viên, mới có thể cưỡi ngựa một lần, nhìn thấy những con ngựa
cao to trong hành lang, không khỏi có chút động tâm.
- Được a, nhưng ngươi xem ánh mắt của lão bản, hắn có thể cho ta cưỡi ngựa sao?
Kim Bàn Tử cười khổ khoát khoát tay, hắn hơn hai trăm ký ngồi trên lưng ngựa, chỉ sợ làm cho chủ ngựa đau lòng muốn chết a.
- Lão bản, ở đây ngài thu phí thế nào?
Bành Phi đi qua nói chuyện với lão bản.
- Mấy vị, chuồng ngựa của chúng ta đều là có biên chế hội viên, những
con ngựa này đại bộ phận là của hội viên, không cho người ngoài cưỡi,
nhưng mấy vị đã muốn chơi, ta cũng không thể để mất hứng không phải?
Vị lão bản chuồng ngựa này, nói ra một hơi, làm cho người ta cảm thấy
như lọt vào sương mù, chỉ vào những con ngựa ở hành lang:
-
Cái con ngựa mà vị khách nhân kia đang cưỡi, là ta nuôi dưỡng, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, cam đoan sẽ không làm ngã khách nhân, một giờ ba
trăm đồng, mấy vị muốn cưỡi hay không?
- Được, lấy hai con, hai người chúng ta cưỡi!
Hôm nay Trang Duệ ăn mặc tùy ý, quần jean giày thể thao, nếu giày tây, đó không phải là đi chơi.
- Được rồi, vị khách nhân kia đã tới thời gian rồi, có một vị phải đợi thêm năm phút, vị nào trước?
Vị lão bản chuồng ngựa này có hai con ngựa, cho nên phải đợi cô bé kia
trở về, hai người mới có thể đồng thời cưỡi, Trang Duệ nhìn bộ dáng kích động của Bành Phi, nói ra:
- Bành Phi, ngươi chơi trước đi!
Chủ ngựa lập tức dẫn tới một con ngựa màu trắng, đầu rất cao, cho dù cúi đầu xuống, lưng ngựa cũng tới cổ của Trang Duệ.
Tiếp nhận roi ngựa của chủ ngựa, Bành Phi tay phải lúc lắc, không có
nhận nón bảo hộ từ tay chủ ngựa, trực tiếp dùng tay trái cầm dây thừng,
nhẹ nhàng kéo một cái, thời điểm đầu ngựa hơi nghiêng, chân trái đặt
trên bàn đạp, nghiêng người cưỡi đi, động tác phi thường nhanh nhẹn.
- Hắc, anh bạn này đúng là lão luyện a, động này với chúng ta mà nói, cũng chỉ có thể tập luyện rất lâu mới làm được!
Ánh mắt của chủ ngựa nhìn về phía Bành Phi, trở nên khác biệt, động tác này tuyệt đối là người đã tập luyện cưỡi ngựa lâu dài, mới có thể làm
ra được.
Bành Phi dương dương tự đắc quất roi ngựa, làm lễ kỵ sĩ với mấy người kia, hai chân kẹp lấy, trong miệng hét một tiếng, sau
đó chạy đi.
Nhưng khác với vị nữ nhân cưỡi ngựa kia, Bành Phi chạy đi được hai ba mươi mét, tốc độ tăng thêm, từ trong móng ngựa phát ra âm thanh đát đát, bạch mã lao nhanh như tia chớp, giống như xe
Mercesdes-Benz chạy trên xa lộ.
Cử động của Bành Phi làm cho
tâm tình của Trang Duệ ngứa ngáy, nhưng hắn cũng biết, nếu đổi thành
hắn, đoán chừng không làm tốt như nữ nhân kia, có thể đi một vòng quanh
chuồng ngựa này một vòng đã là không tệ rồi.
Nữ nhân kia cũng đưa ngựa trở lại, tiến vào trước mặt chủ ngựa.
- Ai, đến phiên ngài, cần đội mặt nạ bảo hộ không?
Chủ ngựa nắm lấy con ngựa, đợi đến lúc nữ nhân kia xuống ngựa, cầm lấy
mặt nạ bảo hộ giống như vận động viên đấu kiếm, hướng Trang Duệ hỏi.
- Muốn!
Trang Duệ cũng không có trình độ như Bành Phi, thuận tay tiếp nhận,
nhưng thời điểm hắn đội mặt nạ bảo hộ lên, thì nhìn thấy nữ nhân kia bỏ
mặt nạ xuống, không khỏi há hốc mồm.
- Miêu... Miêu... Miêu đại tiểu thư!
Trang Duệ nhìn thấy, khó khăn lắm mới kêu được mấy chữ Miêu đại tiểu
thư, nhưng con mắt của hắn mở lớn, cho thấy nội tâm của hắn kinh ngạc.
Trang Duệ đúng là không ngờ được, rõ ràng là tới nơi đây cũng gặp được
Miêu Phỉ Phỉ, liên tưởng đến một cảnh sát ở đây và hội đấu giá sắp diễn
ra, Trang Duệ không cho rằng nàng tới đây chỉ để cưỡi ngựa chơi.
Nhưng nàng cũng là người Trang Duệ không muốn gặp nhất hiện giờ, tuyệt
đối chính là Miêu đại tiểu thư, giao tình là thứ không biết nói chuyện,
bởi vì Miêu Phỉ Phỉ là cảnh sát!
- Trang Duệ!
Miêu Phỉ Phỉ nhìn thấy Trang Duệ, tâm tình cũng rất phức tạp, sau khi Trang
Duệ kết hôn, nàng liền xin ra ngoại tỉnh công tác, tuy rất mạnh miệng,
nhưng muốn Miêu Phỉ Phỉ chém giết chồng của người khác hoặc làm tình
nhân, nàng không làm được chuyện này.
Mà hơn một năm nay,
Miêu Phỉ Phỉ vốn cho rằng Trang Duệ đã biến mất trong cuộc sống của
mình, nhưng không nghĩ tới sau khi trở lại Bắc Kinh tiếp nhận bản án đầu tiên, lại gặp Trang Duệ.
Kỳ thật vừa rồi ở trên ngựa, Miêu
Phỉ Phỉ cũng đã nhận ra Trang Duệ, nhưng nàng đã bình phục tâm tình, cho nên lúc này mới đi tới.
- Kim lão ca, ngài đi một vòng đi, ta và Miêu tiểu thư cần nói chuyện một chút!
Trang Duệ cầm dây cương đưa tới trên tay Kim Bàn Tử, cũng mặc kệ hắn có nguyện ý hay không, trực tiếp đẩy hắn đi.
- Ai ôi!!! Ta nói lão đệ, ta không biết cưỡi ngựa a.
Kim Bàn Tử kéo Trang Duệ lại, nhưng hắn cũng biết thân phận Miêu Phỉ
Phỉ, nữ cảnh sát đi vào địa phương có đấu giá chợ đêm, có thể là chuyện
tốt sao?
- Không có gì, Kim lão ca, người đi một vòng đi!
Trang Duệ có thể không muốn đi, nhưng vì bố cục, hắn phải nhọc lòng, lần đấu giá này là do hắn khai mở a!
Nếu như bị cảnh sát làm rối, Trang Duệ không cam lòng không nói, vậy cũng xin lỗi Lý Đại Lực a, bạn thân sẽ rất oan ức.