- Ai ôi!!! Ta nói anh em chúng ta có thể điểm nhẹ sao? Đồ vật của ngài
đập xuống không sao, nhưng mà ngăn tủ của ta là thủy tinh nha.
Hầu Tử nhấc cái bao lên, nhìn mặt quầy thủy tinh đau lòng, thực ra đây
là hắn cố ý giả bộ, nơi này bày tiền vàng cùng với châu báu của cướp
biển ở trong ngăn tủ, thế nhưng là thủy tinh đặc chế chống đạn.
Thật sự là Trang Duệ lấy rất nhiều tiền vàng cùng với châu báu ở bên
trong bảo tàng Klaus, viện bảo tàng thả ra một đám, trong nhà còn thừa
lại rất nhiều.
Hàng năm những đồ vật này, nhất định là không
thể dựa theo giá cả hoàng kim mà ra bán, cho nên Trang Duệ mới dứt khoát bày một số ở Tuyên Duệ Trai, nhưng ngoài ra, thực sự có một số người
nước ngoài biết xem hàng tốt xấu, đã dùng giá cao mua đi không ít.
- Xin lỗi ông anh, bọn ta là nông dân, ngài đừng trách móc nha.
Người trẻ tuổi đằng sau vội vàng kéo người bạn của mình, coi chừng Hầu
Tử bắt bồi thường, Trang Duệ nhìn thấy thần thái cùng cách ăn mặc của
hai người này, nhăn nhíu lông mày.
Ở đây chính mình đã từng
thấy qua kẻ đào trộm mộ chuyên nghiệp? Ngay cả hai người nông dân này,
Trang Duệ cũng không có ý phân biệt đối xử với nông dân, chủ yếu là so
sánh với đội trộm mộ Dư thị năm đó, hai người này cũng không quá chuyên
nghiệp.
Đừng nói không, riêng là cái thái độ cầm đồ cổ tùy
tiện đến trong cửa hàng, đã làm cho Trang Duệ trợn mắt há hốc mồm, đây
không phải là bên trên vội vàng lại để cho cô đến xem xét bắt bọn họ
sao?
Phải biết rằng, thẻ thông hành để có thể ra vào chỗ Phan gia viên này, đặc biệt là nhằm vào những con buôn bán đồ khảo cổ đến.
Trang Duệ cũng không biết hai người này đến rốt cục là vận may tốt hay
như thế nào, đi dạo ở Phan gia viên cả buổi, rõ ràng còn không xem xét
cầm được vật gì đi?
Thật sự là Trang Duệ không xem qua, lão tiến lên hỏi:
- Hai vị, phải xưng hô như thế nào hả?
Người đứng đầu lia liếc mắt dò xét Trang Duệ, hỏi lại một câu:
- Ngươi là ai?
- Đây là ông chủ của chúng tôi.
Hầu Tử ở bên cạnh nói.
- Ông chủ của các người? Không ngờ ngươi như thế mà không phải là ông
chủ à? Chúng ta nói với ngươi nửa ngày để làm gì vậy hả?
Người đứng trước kia nói một câu làm Hầu Tử suýt chút nữa không kìm nén
được, cái anh bạn này nói chuyện không tốt, dù nói như thế nào, hiện tại Hầu Tử cũng là đại chưởng quỹ tủ đồ cổ, là tam chưởng quỹ Tuyên Duệ
Trai, cũng là nhân vật uy tín danh dự ở tại Phan gia viên.
-
Nhị Ngưu, ngươi không nói sợ chết à, mẹ, sau khi trở về ta sẽ giáo huấn
lại ngươi, vị ông chủ này, xin lỗi nha, chính là tính khí của hắn hồ đồ, không phải cố ý.
May mắn rằng người đi theo đằng sau còn
hiểu chuyện, nếu không thật sự Trang Duệ không biết liên hệ cùng bọn hắn như thế nào.
Người đằng sau này giới thiệu, hóa ra đây là
hai anh em ruột, người anh gọi là Trương Đại Ngưu, người em gọi là
Trương Nhị Ngưu, hai người này đều là người Hà Nam, lần đầu đến Bắc
Kinh, xuống tàu liền hỏi ở đâu có bán đồ cổ, được người ta chỉ đến Phan
gia viên.
- Đại Ngưu, Nhị Ngưu, trước tiên các ngươi ăn chút gì đi đã.
Nói đơn giản mấy câu, Trang Duệ nhìn thấy hai an hem nhà này rất chất
phác, mặc dù Đại Ngưu so với nông dân có chút ranh mãnh, nhưng so với
người trong thành phố vẫn chất phác gấp bao nhiêu lần, hai anh em này
làm cho Trang Duệ có cảm giác không tệ.
Hơn nữa ánh mắt của
Nhị Ngưu kia, từ khi đi vào trong cửa hàng, chính là nhìn chằm chằm vào
hai người làm thuê đang dùng cơm, thỉnh thoảng cổ họng nuốt nước bọt,
yết hầu thỉnh thoảng nhấp nhô, nhìn thấy động tác này, Trang Duệ biết rõ hai người có lẽ còn chưa ăn cơm.
- Tốt, tốt, đồ vật ở Bắc
Kinh này thật sự rất đắt, một chén cơm vài món thức ăn rau quả đã hai
mươi khối tiền, đây không phải là điều dễ với người bên ngoài nha.
Sau khi Nhị Ngưu nghe thấy Trang Duệ nói, hai mắt lập tức sáng ngời,
không chút khách khí đi đến chỗ hai người làm thuê ăn cơm.
Đại Ngưu vội vàng kéo em mình lại, nhìn về phía Trang Duệ nói:
- Ông chủ, việc này… việc này không tiện, nếu không, quay đầu lại thứ đồ vật này ta cho ngươi tính toán tiện nghi một chút.
Mặc dù Đại Ngưu so với người em của mình lí lẽ rõ ràng, nhưng là không
nỡ phí tiền đi ra bên ngoài ăn cơm, trong túi quần hai anh em tổng cộng
có khoảng 300 khối tiền, một bữa cơm ăn hết 40, sao còn không muốn phải
về nhà à?
Trang Duệ cười khua tay, nói:
- Không có việc gì, các ngươi ăn trước đi, đợi lát nữa đồ ăn nguội sẽ không thể ăn, ăn xong chúng ta bàn lại.
Trang Duệ lấy hộp thức ăn từ trong khách sạn, số lượng có đủ, sáu người ăn đều vẫn còn thừa.
Nhưng hiển nhiên Trang Duệ đánh giá thấp hai an hem Nhị Ngưu, hai anh
em vừa lên bàn, đã tiêu diệt hết thức ăn, dường như Nhị Ngưu còn chưa ăn no, bê lên một bát súp cuối cùng uống cho hết.
- Hai vị huynh đệ, xin lỗi, các ngươi còn chưa ăn no hả?
Đại Ngưu nhìn hai người làm thuê bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, có chút không có ý tứ.
- Không… Không có gì, ăn no rồi, no rồi.
Điều tối kỵ nhất trong đồ cổ là trông mặt mà bắt hình dong, mặc dù hai
người làm thuê này chỉ ăn no bụng có ba phần, những cũng không có biểu
hiện không thoải mái ra ngoài, dù nói thế nào thì hai người này cũng
khách của cửa hàng.
Nhị Ngưu vỗ vỗ bụng, hắn đã lớn như vậy
rồi mà còn chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy, vẫn còn có chút hơi ít, mặc dù Nhị Ngưu là người hồ đồ, những cũng biết có ơn sẽ báo, lập tức
hạ giọng, nói với Đại Ngưu:
- Anh, ông chủ này không tệ, chi bằng chúng ta đưa một vật nhỏ nhất cho hắn đi?
Tuy nói là hạ giọng, nhưng giọng của Nhị Ngưu nói vẫn để cho mọi người
trong cửa hàng nghe được, Trang Duệ không khỏi cười nói:
- Đại Ngưu, Nhị Ngưu, ăn no rồi thì đi lên đây, để cho ta xem những đồ vật của các ngươi.
Trang Duệ đi trước vào trong phòng đằng sau, khi đi đến cửa thì dừng lại, nói với Hầu Tử:
- Lại gọi thêm mấy phần đồ ăn đến, ta thấy tiểu Nhỏ cùng Tiểu Lý đều ăn chưa no.
Nhị Ngưu nghe còn có cơm ăn, lập tức con mắt trợn tròn lên, há hốc mồm nói:
- Ta… ta cũng chưa ăn no.
- Ngươi giữ ý một chút có được hay không hả? Lần sau ta không dẫn ngươi đi theo nữa.
Nhị Ngưu nói làm cho Đại Ngưu ở đằng sau đỏ bừng cả mặt, một cước đã vào mông đít Nhị Ngưu.
- Không có việc gì, không có việc gì, đến đều là khách, ăn bữa cơm không có quan trọng gì.
Trang Duệ đỡ Nhị Ngưu, chủ yếu là không để cái bao trong tay Nhị Ngưu
bị ném lên mặt đất, vừa rồi hắn dùng linh khí liếc tìm kiếm, thế nhưng
những vật trong bao này thật không đơn giản, linh khí trong mắt Trang
Duệ phơi bày ra kim sắc nồng đậm.
Nhắc tới hai người này thật đúng là kẻ dở hơi, trong tay cầm vật quý báu như vậy, lại có thể tùy
tiện như thế, trong cái bao kia có vài kiện đào tượng, nếu bị sứt mất
một chút, giá trị sẽ giảm đi rất nhiều.
Sau khi đi vào phòng, Trang Duệ để cho hai người ngồi xuống, nói: