Thật sự là Trang Duệ không có cách nào nói thông được với Nhị
Ngưu, khai quật khảo cổ này không phải là ngày nào cũng có, chính mình
tìm nhiều cổ mộ để đào mỗi ngày nhiều như vậy à? Ngay cả người vợ cũng
muốn, thật sự là Trang Duệ im lặng.
Sau khi hai anh em Đại
Ngưu cất bước, Trang Duệ trở lại trong phòng, người ngành văn vật đã
kiểm kê những vật bồi táng này, nhưng lại ký tên giáo sư Mạnh, lại để
cho bọn hắn đem những vật này đưa đến viện nghiên cứu Bắc Kinh, sau khi
đi Hà Nam về, lại tiến hành nghiên cứu.
Đợi đến khi người của ngành văn vật đi, Trang Duệ đi đến bên cạnh giáo sư Mạnh, nói:
- Thầy giáo, hôm nay trời rất tối, hay là để sáng sớm mai rồi chúng ta hãy đi, buổi chiều có thể đi gần tới Lạc Dương.
- Được rồi, ngày mai chúng ta lái xe đi, còn có một số công cụ cần mang đi.
Giáo sư Mạnh gật đầu, một lúc sau nói tiếp:
- Tiểu Nhâm, ngươi cũng cùng đi, lần này có thể sẽ có phát hiện khá
lớn, mặt khác liên hệ một chút với các nghành liên quan, để cho địa
phương đóng quân giúp chúng ta chăm sóc tốt hiện trường.
Giáo sư Mạnh là làm nghiên cứu khảo cổ, đối với hiện tượng trộm mộ ở Hà Nam, so với Trang Duệ còn biết rõ nhiều hơn, tại gần Mang Sơn, rất nhiều
người ban ngày cầm cuốc trồng trọt, nói không chừng buổi tối còn mò vào
bên trong mộ.
Cho nên chỗ này nếu không có người canh gác,
sau khi tin tức đại mộ mở ra được truyền ra, chỉ sợ trong vòng một đêm,
ngay cả những bức tranh vẽ trên tường cũng bị người đục sạch.
Giáo sư Mạnh thường xuyên ra ngoài tiến hành khai quật hiện trường,
cùng các nghành liên quan vô cùng quen thuộc, chỉ cần lên tiếng kêu gọi, địa phương đóng quân đều phối hợp.
Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Trang Duệ và Hách Long mở cửa xe Hummer cho hai anh em Đại Ngưu lên
đằng sau, đi thẳng tới Bắc Kinh, xe Hummer vừa mới mua thời gian trước,
mặc dù là xe bốn bánh, nhưng không gian bên trong rất lớn, sau khi cửa
xe được sửa lại, ngay cả Kim Cương cũng có thể nhét vào được.
Đương nhiên, lần này Trang Duệ không thể nào dẫn theo Kim Cương, nếu
tên kia đi ra ngoài dạo một vòng, nhất định sẽ là tin tức có giá trị
nhất được đưa trong ngày.
Lần này Bành Phi không đi cùng
Trang Duệ, ngược lại là Hách Long không phải muốn đi theo, hai năm qua
bảo vệ ở nhà, thế nhưng mà bắt hắn ngột ngạt quá không tốt, thừa dịp
Bành Phi có con nhỏ, Hách Long dĩ nhiên trở thành bảo vệ đệ nhất của
Trang Duệ.
Bọn người giáo sư Mạnh cũng chuẩn bị một xe
MiniBus, ngoài giáo sư Mạnh cùng tiến sĩ Nhâm, còn có ba nhân viên công
tác nghiên cứu ở phía trước, tính cả Trang Duệ và Hách Long, đội khảo cổ lần này tổng cộng có bảy người.
Nhìn thấy phía sau xe Trang
Duệ, giáo sư Mạnh lại để một ít công cụ trên xe hắn, mặt khác còn có các loại đồ vật, dây thừng, nghe Đại Ngưu nói, cửa vào mộ kia là ở sườn
núi, thế nhưng lại ở bên trên vách núi.
*****
Từ
đây đến thành phố Lạc Hà, tổng cộng là 800km, mặc dù là chạy toàn với
tốc độ cao, nhưng công thêm thời gian ăn cơm buổi trưa, cũng chạy mất 9
tiếng đồng hồ, đến tối mới đi tới thành phố Lạc Hà.
Thành phố Lạc Hà là ở phía tây tỉnh Hà Nam, bờ nam Hoàng Hà, do Chu Công xây
dựng, xây dựng vào thế kỷ 12 trước công nguyên, là một trong tám kinh đô được ghi chép trong lịch sử văn hóa, là thành thị duy nhất trong lịch
sử Trung Quốc được mệnh danh là “Thần Đô”.
Thành phố Lạc Hà
nằm giữu trung tâm sông Lạc Hà, là cái nôi quan trọng ở văn minh Hoa Hạ, danh thắng, di tích cổ nhiều không kể xiết, như Long Môn thạch quật,
chùa Bạch Mã, phong cảnh Lạc Dương … Đều có tiếng tăm ở trong nước và
ngoài nước, hàng năm thu hút rất nhiều du khách đi thăm quan.
Mặc dù Trang Duệ đã tới tỉnh Hà Nam, nhưng lần trước là đi Trịnh Châu,
đây là lần đầu tiên đến thành phố Lạc Hà, đối với hắn đây có thể nói là
một thành thị đế vương cổ đại, cũng cảm thấy rất hiếu kỳ.
- Thầy giáo, chúng ta có nên đi tìm một khách sạn để ở lại trước hay không? Ngày mai rồi đi đến nơi mộ kia?
Trang Duệ để xe đứng ở ven đường, gặp giáo sư Mạnh ở dưới đường, khai
quật khảo cổ hiện trường đối với Trang Duệ mà nói, thực sự là một lĩnh
vực hoàn toàn mới, chính là thức ăn.
- Ở khách sạn?
Giáo sư Mạnh còn chưa trả lời, trên mặt mấy người khác trong xe đều lộ
ra vẻ cổ quái, nhìn Trang Duệ có chút quái lạ, cũng không thể cầm đèn
pin đi tiến hành khai quật rồi?
- Tiểu Trang, chúng ta đi
khảo cổ, chú ý ở gần cho thuận tiện, thông thường là đều ở trong nhà
thôn quê, nếu ở khách sạn, mỗi ngày đều lãng phí thời gian đi trên
đường.
Giáo sư Mạnh biết rõ điều kiện của Trang Duệ tốt, cũng là lần đầu tiên tham dự khai quật khảo cổ, cho nên rất kiên nhẫn để
giải thích cho hắn.
- Ah, té ra là như vậy, sư phụ, vậy chúng ta đi nhà bọn Đại Ngưu đi.
Sau khi Trang Duệ nghe được giáo sư Mạnh nói, có phần là có chút gượng
ép, thời điểm mấy năm trước quen giáo sư Mạnh, hắn cùng cháu gái còn có
hai đệ tử, chính là ở tại trong nhà đồng hương ở nông thôn.
Giáo sư Mạnh gật gật đầu, nói:
- Được, ngươi hỏi bọn họ, nếu thuận tiện, thì sẽ ở nhà bọn họ, mỗi ngày chúng ta phụ cấp cho 100 khối tiền mặt, mặt khác lại hỏi xem có thể tìm được người nấu cơm không?
Trang Duệ trở lại trên xe, nói với anh em Đại Ngưu mỗi ngày cho 100 khối tiền, làm cho hai anh em bọn họ
vui mừng, nhà bọn họ có bốn gian, ở giữa bốn gian nhà ngói là một sân
rất lớn, cũng đủ để những người này ở.
- Một ngày 100, ở một
năm chính là ba vạn sán ngàn 500 khối tiền, hơn nữa cha mẹ ta nấu cơm
một ngày thì cho 50 khối tiền, anh, nếu bọn họ ở hai năm, chúng ta không cần phải làm gì, tiền kia cũng đủ cưới vợ.
Mặc dù đầu óc Nhị Ngưu kém thông minh, nhưng là đối với chữ số cũng rất nhanh nhạy, lúc
này lại vừa nhắc đến, Trang Duệ ngồi ở phía trước nghe được suýt chút
nữa sụp đổ.
Mang Sơn cũng có tên gọi là Bắc Mang Sơn, phía
bắc địa giới Lạc Hà, là núi Tần Lĩnh, ngọn núi chính Thúy Vân Phong, cây cối trên đỉnh xanh um tươi tốt, xanh ngắt như mây, phong cảnh đẹp tuyệt trần.
Thế núi Bắc Mang Sơn hùng vĩ, nước sâu đất dày, từ
phía tây sông Lạc Hà xuyên qua đến phía đông thành phố Lạc Hà, dựa vào
sông nước, người xưa không bàn mà cùng ý nhau nói phong thủy là “Gối núi đạp sông”.
Hơn nữa dưới bề mặt địa cầu ở Bắc Mang Sơn là 5-5 tầng đất, tỉ lệ thấm nước rất thấp, tính kết dính rất tốt, thổ nhưỡng
rất dày đặc cứng rắn, bởi vậy từ xưa Mang Sơn được coi là vùng đất trù
phú và phong thủy để mai táng an mộ.
Từ sau khi Hán Kiến Võ
mười một năm thành Dương Vương Lưu Chỉ chôn cất tại Bắc Mạng Sơn, phía
sau vương hầu công khanh tuyển gần hết một đia, mà ngay cả bán đảo Triều Tiên sau khi quốc vương Bách Tể Quốc chết, cũng lựa chọn Mang Sơn để an táng.
Tục ngữ nói:
- Sinh ở Tô Hàng, chôn cất tại Bắc Mang.
Mộ người từ thời Đông Hán đến nay chính là Lạc Dương, tướng Tần Lã Bất
Vi, Nam Triều Trần Hậu Chủ, Nam Đường Lý Hậu Chủ, Tây Tấn Tư Mã Thị, Hán quang Võ Đế Lưu Tú Nguyên Lăng, thi nhân Đỗ Phủ triều Đường, mộ danh
nhân các triều đại đều ở tại Bắc Mang Sơn.