Hoàng Kim Đồng

Chương 1081: Chương 1081: Nhìn thấy mà giật mình






Bởi vì từ xưa tới nay Bắc Mang Sơn là vùng đất trù phú cho người âm, cho nên cũng có rất nhiều câu chuyện thần thoại được thêu dệt lên. Có rất nhiều trong tiểu thuyết gọi là Mang Sơn Quý Vương, chính là Mang Sơn này.

Đương nhiên, Mang Sơn cũng là địa phương gặp tai nạn nghiêm trọng nhất, thời Tam quốc Tào Tháo đi tìm kim loại, quân phiệt đời sau tập hợp quân phí, đều có chủ ý đánh tới Bắc Mang Sơn để lấy những vật bồi táng phong phú trên người.

Cho nên hơn ngàn năm qua, cả Bắc Mang Sơn không biết bị trộm mộ vào xem bao nhiêu lần, cũng không biết có bao nhiêu hài cốt các đế vương bị ném ra ngoài các vùng thôn quê, không biết phong thủy thời cổ đại khi đặt huyệt, có nghĩ đến thi hài các đế vương thê lương như ngày hôm nay hay không?

Nhà Đại Ngưu trong một thôn nhỏ dưới chân núi Bắc Mang, bởi vì nhiều nắng ít mưa, nếu chỉ dựa vào trồng trọt là rất khó nuôi sống mọi người trong nhà, cho nên phần lớn thanh niên trai tráng trong thôn đều đi ra ngoài làm công, còn ở lại trong thôn thì đều có chủ ý lên núi Bắc Mang đào bới.

Có hơn một ngàn tòa lăng mộ đế vương tướng, dù cho người xưa có khai quật sạch sẽ, những cũng vẫn còn sót lại, mặc dù bây giờ đã thành lập bảo vệ mộ táng ở Bắc Mang, nhưng là lúc đêm khuya không có tiếng người, vẫn có không ít người làm việc ban đêm.

- Tiểu Trang, dừng xe ở bên trên sườn núi phía trước một chút.

Đi qua sườn núi nhỏ phía trước kia, đi tiếp lên trên khoảng 8 phút, là có thể đến nhà Đại Ngưu, nhưng Trang Duệ nhận được điện thoại của giáo sư Mạnh, bảo hắn dừng xe lại ở trên sườn núi.

- Sư phụ, sao vậy?

Sau khi Trang Duệ để cho Hách Long đỗ xe, sau đó chính mình đi xuống, thấy ba người trong xe giáo sư Mạnh đi ra.

- Nhìn thấy mà giật mình! Nhìn thấy mà giật mình ah!

Sắc mặt giáo sư Mạnh có chút lúng túng, khua tay, đi đến một sườn dốc, nhìn lên trên mặt đất bị đứt gãy một lỗ thủng bằng ngón tay, thật lâu không nói.

Giáo sư Mạnh chỉ vào bên trong chỗ đứt gãy có một hang động đường kính 30 40cm, nói với Trang Duệ:

- Ở đây đã từng có mộ, trước đây đã bị trộm đạo trống rỗng, cái này là trộm động, trộm động là ít nhất, đã trở lên rất nguy hiểm.

Giáo sư Mạnh dừng một chút, vẫy tay hướng Trang Duệ gọi hắn trèo lên một gò đất ở sườn dốc, nhờ ánh nắng chiều tà, nhìn những mảnh ruộng trống trải xa xa trước mặt, trên mặt hiện ra một tia bi ai.

- Hơn mấy chục năm nay, có lẽ Mang Sơn không có cổ mộ nữa.

Đột nhiên giáo sư Mạnh ngồi xổm người xuống, cầm lấy một miếng đất dài khoảng 10cm, đường kính khoảng 6 7cm, nói:

- Tiểu Trang, ngươi nhìn xem đây là cái gì?

- Cái này?

Trang Duệ không biết giáo sư Mạnh cho hắn xem cái này là có ý gì, cầm miếng đất xem một lúc, đang định nói không biết, lại chợi nhớ tới hình dạng cái xẻng ở Lạc Dương, nhớ rõ trước kia mình đã sử dụng xẻng xúc đất ở Lạc Dương, chính là hình dạng vật này.

- Sư phụ, đây là người trộm mộ thăm dò huyệt còn sót lại?

Trang Duệ hỏi thăm dò một câu, miếng đất trong tay hắn cũng không biết tồn tại bao nhiêu lâu rồi, cũng đã rất cứng rắn khác thường, dù cho có rơi xuống mặt đất, chỉ sợ cũng sẽ không vỡ ra.

Giáo sư Mạnh gật gật đầu, dùng ngón tay chỉ xung quanh một chút, nói:

- Đúng, người nhìn xung quanh một chút, trên mặt đất có bao nhiêu thứ này.

Trang Duệ nghe theo lời giáo sư nói, lại nhìn hướng lên trên mặt đất, lúc này nhìn không hề gì, lập tức hắn hiểu rõ ý nghĩa câu nói “nhìn thấy mà giật mình” của giáo sư Mạnh nói vừa rồi.

Thì ra, ngay lúc này ở trên sườn núi, dường như cứ cách khoảng 5 đến 6 mét, thì thấy có rất nhiều đống đất trên mặt đất như vậy, hình dáng trụ tròn, rất dễ để phân biệt.

Đây cũng chính là nói, thân minh bị lấp chồng chất trên sườn núi, dường như là bị hàng rào si qua, đại mộ triều Tần, phần lớn là xây dựng cung điện trên mộ huyệt, đất bị lấp, cho nên cái sườn núi cũng bị kẻ trộm mộ chú ý.

Nghe nói là một việc, nhưng chứng kiến cảnh này ở tại hiện trường, cái loại này rung động thì không có cách nào nói rõ, Trang Duệ thì thào lẩm bẩm:

- Cái này… Cái này cũng không có người quản lý sao?

Cảnh sát quản lý cũng làm hết sức, nhưng căn bản là trông nom không được, ban ngày một bóng người cũng không nhìn thấy, đều là buổi tối mới đi ra, cảnh sát cũng là người, cũng không thể trông coi cái núi lớn này suốt 24h được?

Giáo sư Mạnh rất hiểu tình hình nơi này, hắn bình luận và so sánh rất khách quan, tục ngữ nói chỉ có nghìn ngày làm trộm chứ nào có nghìn ngày đề phòng trộm?

Con cọp còn có lúc ngủ gật, chứ đừng nói những người địa phương này chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa. Từ đông sang tây Bắc Mang Sơn cũng là mấy trăm dặm, cho dù là ném ba đến năm trăm cảnh đi vào, đoán chừng cũng đều không có tác dụng gì.

Tiền tài động lòng người, muốn trị tận gốc hiện tượng trộm mộ này, chỉ có một cách, chính là đồ cổ không đáng tiền, tất nhiên là sẽ không còn có người đi trộm mộ cổ nữa.

Đương nhiên, hiện tại xã hội quốc thái dân an, loại khả năng này lại là không lớn.

Giáo sư Mạnh chỉ đắm chìm trong dãy núi buổi chiều, nói với Trang Duệ:

- Ở phương hướng đó, có Đông Hán, Tào Ngụy, Tây Tấn, Bắc Ngụy, bốn hướng hơn mười lăng mộ đế vương và hoàng tộc, cùng mộ đại thần, tổng số đã hơn nghìn tòa, đáng tiếc, từ trước đến nay, giữ lại nguyên vện chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Sư phụ, theo pháp trị giáo dục phổ cập, tin tưởng về sau mọi người sẽ nâng cao nhận thức.

Trang Duệ an ủi giáo sư Mạnh một câu, thật sự lời hắn nói trẻ con cũng không tin, càng là hiểu biết phương thức, sự tình lại càng được che giấu, giống đội trộm mộ lão đại Như Dư, truy tìm hơn mười tỉnh trong gần mười năm, mới có thể bắt bọn chúng bị pháp luật trừng trị.

- Đi thôi, chỉ mình chúng ta cố gắng, có thể bảo vệ được một chút.

Giáo sư Mạnh có chút hứng thú tiêu điều, quay người đi xuống dốc núi.

Đối với vị chuyên gia này cả đời tận sức bảo vệ nghiên cứu kỳ thì quốc gia cùng với mộ táng cổ đại mà nói, không thể nghi ngờ sự thật là tàn khốc, giống như là một chuyên gia gốm sư, nhìn xem âu yếm một cổ sứ bị người đánh nát mất một chút.

Nhà Đại Ngưu ở đây, nghiêm chỉnh mà nói cũng chưa tính là thôn, trong nhà hắn bao một đỉnh núi vườn trái cây, chính là xây nhà dưới chân núi, xung quanh cũng không có hộ gia đình nào.

Cũng may đường núi tuy khó đi, nhưng rốt cục cũng là rộng rãi, gầm xe của Trang Duệ không biết là đụng bao nhiêu tảng đá nhô lên, đi vào chỗ có lát đá xanh cùng gạch lũy có mấy tòa nhà phòng ở bên cạnh.

- Bố, chúng con đã về, đồ vật đều đã bán đi.

Xe vừ mới đến trước cửa nhà Đại Ngưu, Trương Nhị Ngưu đã nhảy xuống xe, làm Trang Duệ kêu lên suýt chút nữa đã cắn vào đầu lưỡi của chính mình, cái người này thật là? Hiện tại lúc này còn cho rằng những đồ cổ kia là bán đi?

- Thằng bé nào, ta đã nói cho các ngươi bao nhiêu lần rồi, những thứ đồ vật của người chết kia là điềm xấu, vậy mà không nghe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.