Hoàng Kim Đồng

Chương 710: Chương 710: Dư Chấn Bình. (1)




- Đúng rồi, sau đó, đưa cho người trung gian một vạn...

Trang Duệ suy nghĩ một chút, tiếp tục nói:

- Người trung gian nhất định không thể có vấn đề, phải đem tiền giao trên tay của đối phương, sau bàn bạc tốt với hắn, anh đem chi phiếu giao cho chú.

- Trang ca, anh cứ yên tâm, buông lỏng tinh thần, nếu Hầu tử tôi mà không làm xong chuyện này, thì không còn mặt mũi nào đi theo anh lăn lộn nữa.

Sau khi đi vào Bắc Kinh. Đại hùng càng ngày càng ổn trọng, địa vị trong tiệm càng lúc càng trọng yếu, mà Hẩu tử có dùng xe đuổi theo cũng không kịp, lại nói những thứ đồ cổ và châu báu này, đều có ghi giá cả, ai không thể bán chứ?

Mà áp lực tâm lý của Hầu tử trong khoảng thời gian này khá lớn, mỗi tháng cầm tiền lương cao như vậy, nếu không thể giúp Trang Duệ một chút chuyện này, hắn cũng không muốn tiếp tục lưu lại.

- Đi, tiểu tử ngươi đừng chỉ dùng miệng lưỡi, sau khi xử lý xong chuyện này, sau này còn nhiều chuyện giao cho ngươi giải quyết.

Trang Duệ cười vỗ vỗ bả vai Hầu tử, nhà bảo tàng sắp khai trương, trên tay của mình không có nhân thủ gì, mồm mép của Hầu tử không tệ, đến lúc đó có thể làm xướng ngôn viên trong viện bảo tàng, nhưng không biết hắn có nguyện ý hay không.

Trong khoảng thời gian này Trang Duệ khá bận, hắn vốn định khi về nước sẽ đi thăm công trường, nhưng lại dính vào chuyện này, hơn nữa đội bảo an cho bảo tàng còn chưa tìm được, buổi sáng Trang Duệ còn phân phó cho Hách Long, bảo hắn tìm một ít chiến hữu tới trợ giúp.

Về phần Bành Phi, Trang Duệ không cần hỏi hắn, hắn vốn là bộ đội, quân hàm thấp nhất cũng là thiếu úy, trên cơ bản là không xuất ngũ, cho dù lớn tuổi, nhưng lúc trong bộ đội vẫn thường đảm nhận chức huấn luyện viên, không có khả năng đến nơi như bảo tàng công tác được.

Mà Đông Tam Hoàn ở gần Phan gia viên, vĩnh viễn đều náo nhiệt như vậy, ở xung quanh rất thịnh vượng, mà khu vực này cũng không tệ, nhưng đó là nơi kéo dài của Phan gia viên, tiêu phí không thua kém hơn khu trung tâm bao nhiêu.

Mà khoảng cách nơi này cách Phan gia viên không xa, chỉ có một khu nhà, mà hoàn toàn khác với những nơi nhà cao tầng bốn phía, nơi này toàn là cư xá mười tầng, hơn nữa là không có thang máy, mà những người ở đây, đều là cư dân Bắc Kinh lâu năm.

Mà người ở cư xá này, đại bộ phận đều là trước kia nhà cấp bốn bị phá bỏ và dời đi nơi khác, nhưng sau khi bị phá bỏ và dời đi, có vài căn phòng nhỏ, bọn họ không bán, chỉ sửa sang lại một chút và cho thuê, hơn nữa giá cũng không cao, có thể giải quyết nơi ở cho mấy ngàn người.

Những người còn ở lại trong những căn phòng này, phần lớn đều là một ít thành phần tri thức công ty, mỗi buổi chiều muộn tan tầm, những những nhân viên và nam nhân mặc đồ tây, bận rộn ra vào cư xá.

Nhưng có rất nhiều người không biết, ở những cư xá này, có những người ở lại trong phòng không đi ra, hơn nữa nhân số còn nhiều hơn thành phần tri thức, những người này đều ở trong tầng hầm ngầm Bắc Kinh.

Thay đồi vào thế kỷ trước, Bắc Kinh kết hợp kiến trúc trên mặt đất, thành lập rất nhiều công trình dưới mặt đất, có nơi bị biến thành nơi cất giữ, nhưng hiện giờ, đều ở vào trạng thái không xử dụng.

Bởi vì thiếu người chuyên nghiệp quản lý ngân sách, lại thiếu chuyên qua quản lý, thành ra rất nhiều công trình dưới đất này, biến thành nơi chứa rát, rất là hôi thối.

Vì tình huống cải biến công trình dành cho người thế này bị biến thành nơi chứa rác hôi thối bẩn thỉu, cho nên thế kỷ trước chính phủ Bắc Kinh đưa ra chính sách "Dùng gấp quản gấp, dùng động dưỡng động". Cổ vũ mọi người sử dụng công trình này, cũng thu được phí sử dụng.

Sau khi có chính sách này, lúc ấy có người lợi dụng công trình này, xây dựng thành khách sạn, nhưng số lượng không nhiều.

Nhưng cuối những năm 90, có rất nhiều người ngoại lai tiến vào, cục diện đã khác trước, đến năm 2004, chính quyền Bắc Kinh lập ra tổ công tác, tiến hành thống kê, đám người ở trong tầm hầm ngầm Bắc Kinh, đã đạt tới con số gần trăm vạn.

Loại tầng hầm ngầm này, cùng với chương trình Người Bắc Kinh ở New York,Khương Văn Sức diễn vai Vương Khải Minh, nhưng tình cảnh không giống như ở tầm hầm ngầm ở Bắc Kinh, bởi vì diện tích ba đến năm mét vuông, đặt một cái giường lớn, muốn quay người cũng khó khăn.

Tầng hầm ngầm cứ như vậy, mỗi tháng thu được rất nhiều tiền, mà người ở chỗ này, phần lớn đều là nhân viên công vụ đến từ bên ngoài, ban ngày bôn ba kiếm sống, làm công tác hèn mọn nhất, kiếm được số tiền nhỏ bé, buổi tối trở lại dưới mặt đất, sinh hoạt trong một không gian như cái hộp quẹt, cuộn mình lại, chờ bình minh lên.

Bởi vì giá phòng thấp, cho nên không thể quản lý hết, ở đây cũng không giống khác sạn, muốn nghỉ chân phỉa chứng minh thân phận, nhưng ở nơi này, chủ cho thuê mặc kệ nhiều như vậy. Cho nên ngư long hỗn tạp, cực kỳ hỗn loạn.

Người ở chỗ này, trước kia tố chất tương đối cao, như Tôn Phụ, Hứa Nguy, và rất nhiều danh nhân nổi tiếng, đều từ dưới lòng đất này mà đi lên, nhưng những năm gần đây, thanh danh tầng hầm ngầm không được tốt lắm.

Thường xuyên xuất hiện tin tức về nơi này, trong tầm hầm ngầm thường xuyên xuất hiện nữ nhân khỏa thân mà chết. Không cần hỏi, nhất định là tiểu thư mang khách về làm cho xong việc, muốn không bàn tốt giá cả, cho nên xảy ra xô xát, tóm lại tầng hầm ngầm đã sinh sôi ra đủ loại tội phạm.

Người bình thường tới những tầng hầm ngầm này. Cảm nhận đầu tiên nhất định là ẩm ướt, thối nát, nhỏ hẹp, nặng nề và âm u. Nhưng đối với Dư Chấn Bình mà nói, làm cho áp lực hơn nửa năm nay của hắn, buông lỏng không ít.

So với ánh mặt trời ở bên ngoài, Dư Chấn Bình còn quen sống ở đây hơn, ẩm ướt thối nát, nhỏ hẹp nặng nề và âm u, không phải cũng giống như trong mộ hay sao?

Sống ba mươi hai năm, một nửa thời gian trong đó Dư Chấn Bình hoạt động dưới mặt đất, đối với hoàn cảnh nơi này, phi thường thích ứng, nếu như có thể, Dư Chấn Bình nguyện ý sống cả đời ở nơi như thế này, bóng tối làm cho hắn cảm thấy rất an toàn.

Nhưng hiện tại, tâm tình của Dư Chấn Bình rất không tốt, không cần nói nguyên nhân, trong thời gian này tìm người mua đồ cổ, đều nói muốn hai vật kia, nhưng giá cả rất thấp, chỉ có một người nguyện ý trả năm vạn cho một cái.

Dư Chấn Bình biết rõ, những người này nhìn ra lai lịch bất chính của những thứ này, cho nên mới đè giá thấp, mà Dư Chấn Bình ngoài tức giận ra, chỉ còn lại bất đắc dĩ, bởi vì hắn hiện tại, đã sắp cùng đường mạt lộ.

Sau khi từ Thiểm Tây trốn đi, Dư Chấn Bình không có đồng nào trên người, các tài khoản ngân hàng đều nằm trong tay Dư lão đại, hắn không dám về nhà, cũng không dám đi nơi có nhiều người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.