Hoàng Kim Đồng

Chương 709: Chương 709: Phối hợp. (2)




Nhưng Trang Duệ có tiền a, nếu vé vào của ít thì có thiệt thòi, hắn cũng chơi nổi, hắn không cân nhắc nhiều đến phương diện tài chính, nhưng là một nhà bảo tàng, phải có vật triển lãm, vật phẩm sưu tầm, đó mới là thứ Trang Duệ coi trọng nhất hiện giờ.

Có thể nói, Miêu Phỉ Phỉ đã nói sẽ quyên tặng cho hắn một đám cổ vật, đúng là đã kích thích Trang Duệ, chỉ tăng thêm một ít lực uy hiếp, bạn thân không xem ra gì.

Có chút đồ chơi, không phải có tiền là mua được, Bill Gates có tiền? Nhưng hắn có nhiều tiền hơn nữa, cũng không mua được một bức tượng binh mã ở Tây An.

Nói thật ra, sở dĩ trước kia Trang Duệ đồng ý với Dư Chấn Bình, cũng là vì đồ chơi của hắn quá tí, muốn kiếm thêm một chút, vừa nhìn phần tư liệu, đã thấy rõ có hơn một ngàn cổ vật được Dư Chấn Bình cất giấu, Trang Duệ lập tức động tâm.

Đương nhiên, muốn nghĩ đến những đồ chơi này, điều kiện tiên quyết chính là việc Trang Duệ phải giúp đỡ cảnh sát, phá xong bản án này, hơn nữa còn phải lấy được đám đồ cổ bị che dấu, nếu không chẳng khác gì trăng trong nước, thấy được nhưng sờ không được.

- Miêu cảnh quan, muốn tôi phối hợp như thế nào, ngài nên nói trước.

Nói thật ra, tuy nhiên Dư lão bát có khả năng là có súng, nhưng Dư lão bát đối với Trang Duệ mà nói, không làm hắn sợ hãi, bởi vì Dư Chấn Bình vô hại, dáng người của hắn thấp bé, cho dù hắn cao hơn, Trang Duệ vẫn không sợ.

Nếu như đổi thành Dư lão đại, đừng nói là quyên tặng vài món đồ cổ cung cấp cho Trang Duệ triển lãm, cho dù đem cả viện bảo tàng trong cố cung, ách... Hắn có thể cân nhắc một chút.

- Trước tiên anh mua hai món đồ cổ của Dư Chấn Bình trước, nhưng giá cả của chúng đã được hạ thấp, hơn nữa còn phải dùng tiền mặt giao dịch, sau khi giao dịch thành công, chúng ta sẽ an bài người diễn một tuồng kịch, cướp tiền của Dư Chấn Bình, bởi như vậy, trên tay của Dư Chấn Bình sẽ không còn tiền mặt, chắc chắn hắn phải tiếp tục bán đồ cổ, chúng ta sẽ có cơ hội...

Trang Duệ nghe được lời này của Miêu Phỉ Phỉ, suy nghĩ một chút liền hiểu.

Thì ra cảnh sát sợ Dư Chấn Bình có tiền, giống như đoạn thời gian trước co lại, mà bộ công an ra hạn phá án, cho nên không có nhiều thời gian chơi đùa với Dư Chấn Bình.

- Sau đó thì sao?

Trang Duệ hỏi.

- Trên tay không có tiền, Dư Chấn Bình chắc chắn sẽ tìm anh để giao dịch tiếp, đến lúc đó anh yêu cầu mua một số lượng lớn đồ cổ, hắn chỉ còn cách dẫn anh đi tới nơi cất giấu đồ cổ, chuyện còn lại không cần anh quản.

Tổ chuyên án trải qua vô số lần phân tích, kinh tế của Dư Chấn Bình hiện tại vô cùng quẫn bách, cho nên hiện giờ mới ló đầu ra giao dịch đồ cổ, sau một lần giao dịch thành công, nếu như tiền bị cướp đi hoặc vứt bỏ, Dư Chấn Bình nhất định bí quá hóa liều, tiếp tục bán cổ vật.

Từ khi Dư Chấn Bình đào thoát tới nay, hắn chưa từng liên hệ với bất cứ người nào, người này tính tình đa nghi và cẩn thận, đối với trọng khí có thể tích lớn, hắn không thể mang theo bên người, chỉ có thể mang Trang Duệ đi xem hàng được giấu kín, kể từ đó, cảnh sát sẽ có cơ hội thu được tang vật.

Miêu Phỉ Phỉ ngừng một chút cho Trang Duệ tiêu hóa lời của mình, nói tiếp:

- Một điểm mấu chốt là, anh phải làm cho Dư Chấn Bình sinh ra tín nhiệm, lần giao dịch sau hắn mới đi tìm anh.

- Miêu cảnh quan, tôi muốn làm hắn sinh tín nhiệm không khó, nhưng ngày hắn vừa giao dịch xong mà tiền bị đoạt mất, nói không chính hắn sẽ hoài nghi lên người của tôi.

Đột nhiên Trang Duệ nhớ ra chuyện này, chân trước mình vừa giao tiền, chân sau Dư Chấn Bình bị đoạt tiền, nói không chính xác thì bạn thân của chúng ta sẽ bị nghi ngờ đầu tiên.

Miêu Phỉ Phỉ nghe được lời này của Trang Duệ, cười, nói:

- Anh không cần lo lắng, muốn hắn không có tiền, cũng không nhất định phải đoạt.

- Hầu tử, tìm người trung gian, cho người đi mua hai món Thanh Đồng Tước kia, nhưng giá cả phải thấp, áp xuống còn năm vạn một cái.

Trang Duệ ngồi tại phòng Tuyên Duệ Trai trong Phan gia viên, sau đó bảo Hầu tử đang bận việc bên ngoài tiến vào.

Ngày hôm qua đã bàn bạc tốt với Miêu Phỉ Phỉ, trước cứ xuất tiền mua lại hai món cổ vật này, tìm người trung gian đứng ra mua. Dư Chấn Bình sẽ bán đồ cổ cho mình, sau đó cứ dựa theo kế hoạch mà làm.

Nhưng nếu mình như kế hoạch của cảnh sát, làm cho tiền tài của Dư Chấn Bình mất hết, vậy thì hai món Thanh Đồng Tước này, sở hữu sẽ quy cho Trang Duệ, không thể xem đây là mua sắm tang vật, hôm qua Trang Duệ phí rất nhiều miệng lưỡi, mới tranh thủ một điểm phúc lợi này cho bản thân.

- Trang Duệ, không phải ngài nói là không mua rồi sao?

Hầu tử có chút khó hiểu, hôm qua Trang Duệ nói với mình hậu quả của việc này, nhưng tại sao qua một đêm, lại đưa ra quyết định mua?

- Cho ngươi mua thì mua đi, hỏi nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần hạ giá còn năm vạn một cái, thì phải mua, xem ra hắn rất cần tiền mặt, ngươi đi tìm nhân tài đi.

Trong kế hoạch này thì đây chính là điểm làm Trang Duệ đau đầu nhất, trong lúc cần người, Trang Duệ không phải không tìm thấy, bọn người Kim Bàn Tử cũng có thể, bọn họ cũng có buôn bán ở chợ đêm, nhưng việc này quá nguy hiểm. Trước tiên còn phải gạt người ta, Trang Duệ suy nghĩ mãi, hắn quyết định cho hầu tử đi tìm.

Tục ngữ nói tàn sát chó nhiều cũng có bối phận, cả ngày Hầu tử lăn lộn trong Phan gia viên, hắn lại là người thông minh, cho nên tìm được không ít bạn thân, đương nhiên, dù là bạn nhậu cũng có thể thọc dao vào sườn của mình, thì đó là chuyện khác.

Trái tim ẩn trong xương sườn của hầu tử như nổ mạnh, nói ra:

- Trang ca, ngài yên tâm, bây giờ ở Phan gia viên này tôi cũng có chút tên tuổi, tôi đi xử lý chút việc này không thành vấn đề, nhưng tôi sợ, giá tiền...

- Chưa thử thì làm sao biết không làm được?

Trang Duệ khoát khoát tay, nói ra:

- Hai cái Thanh Đồng Tước, giá mười vạn, nói với vị kia. Muốn bán, lập tức có thể giao dịch, không bán thì mời hắn đi tìm người khác, nhưng có một điểm phải nói với hắn, nếu như còn có trọng khí, tôi sẽ dùng cái giá lớn để mua, đến lúc đó có thể đàm phán.

Không bán? Nếu như không bán, thì dù có đem hai cái Thanh Đồng Tước đó đi khắp Bắc Kinh, cũng không bán được, vào đêm qua Trang Duệ đã phối hợp với cảnh sát, những người tiếp xúc với Dư Chấn Bình, đều bị cánh sát bái phỏng một lần.

Đương nhiên, cũng không phải bảo bọn họ cự tuyệt Dư Chấn Bình, làm vậy sẽ đánh rắn động cỏ, bảy tám người đồng thời cự tuyệt, Dư Chấn Bình nhất định sẽ sinh nghi, cảnh sát chỉ bảo những người này áp giá dưới năm vạn, đây chính là ép Dư Chấn Bình bán cho Trang Duệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.