Trang Duệ cho rằng Bành Phi đã trở lại Bắc Kinh rồi, sau khi nó mang tờ giấy này về, chắc hẳn người nhà cũng có thể yên tâm, nhưng hắn không
biết, Bành Phi vẫn đang đi dạo quanh vùng biển này, Ấn Độ Dương cơ hồ đã bị hắn chạy một lượt.
Trang Duệ nói những lời này bằng tâm
thần với Kim Vũ, Kim Vũ có chút tiếc nuối, nghiêng đầu nhìn Trang Duệ
một hồi, lỗ sau đó thấp giọng kêu vài tiếng, dùng đầu cọ cọ vào Trang
Duệ, vỗ cánh bay lên trời.
Sau khi bay quanh đảo hoang một vùng, thân ảnh của Kim Vũ cũng từ từ biến mất trên không trung bao la.
Kim Vũ bay đi, Trang Duệ cũng bận rộn, hắn phát tài lớn như vậy, nếu
không đem bảo tàng của Klaus chuyển ra ngoài, vậy thì hắn phải xin lỗi
chính mình rồi.
Cho nên sau đó vài ngày, Trang Duệ liều mạng tiến vào trong hang núi, một chuyến chuyến những đống tiền vàng kia ra ngoài.
Vì thuận tiện lên thuyền, Trang Duệ trực tiếp mang tất cả những thứ này tới bờ biển, dù sao đây là đảo hoang, cũng không sợ có cường đạo ăn
trộm.
...
- Trang ca, ta biết rõ ngài khẳng định không chết, nhưng ngài đang ở nơi nào a?
Bành Phi nằm trên bong thuyền, mặc cho du thuyền trôi trên biển, hai mắt vô thần nhìn lên bầu trời xanh thẩm.
Chuyện hắn lấy trộm chiếc du thuyền xa hoa này ở Hồng Kông, đã bị Tần
Hạo Nhiên đè xuống, hơn nữa tùy thời có thể được hải quân đi qua vùng
biển quốc tế này tiếp tế.
Cũng là do Tần gia và Âu Dương Lỗi
làm ra, tán thưởng cho hành vi chèo chống cuối cùng của Bành Phi, ở
trong nội tâm của hai nhà, Trang Duệ đã là người chết rồi.
Hai tháng qua, Bành Phi từ một người nặng một trăm năm ký, đã gầy còn da bọc xương, hiện tại thể trọng tối đa là khoảng một trăm ký, nếu như
không phải tin tưởng vững chắc Trang Duệ còn sống, hắn đã không chống đỡ nổi.
Bành Phi tìm kiếm Trang Duệ là suy nghĩ đúng, hắn cũng
cảm giác Trang Duệ vô cùng có khả năng lưu lạc lên trên hoang đảo nào
đó, nhưng trong thời gian hai tháng này, Bành Phi leo lên mấy chục hòn
đảo không người, đều không biết tăm hơi của Trang Duệ.
- Khốn nạn, đều là chuyện tốt của súc sinh ngươi làm!
Đột nhiên Bành Phi đứng dậy, từ trên bong thuyền nhảy xuống, nhảy vào trong khoang thuyền.
Thì ra trên con thuyền này, cũng không phải chỉ có Bành Phi một người
tồn tại, mà trong khoang thuyền, còn một người toàn thân trần truồng,
toàn thân bị quấn như cá, chỉ lộ ra một cái đầu người.
Người
này chính là Mục Tháp, sau khi Bành Phi tìm kiếm Trang Duệ trong một
tháng không có kết quả, hắn đã một lần nữa trở lại Nam Phi, mà Mục Tháp
vẫn còn lưu lại ở Nam Phi.
Đương nhiên Bành Phi không khách
khí, sau khi giết chết toàn bộ thủ hạ của Mục Tháp, từ trong miệng Mục
Tháp biết được, là nơi giao dịch kim cương William, bán đứng tư liệu về
Trang Duệ, mà nữ hài trên giường ở Venezuela, đã bị William giết chết,
Trang Duệ cũng biến mất trên biển.
Mục Tháp mất tích, cũng
làm cho một ít quốc gia Châu Phi sinh ra rất nhiều chuyện, ngoài sáng
trong tối đều phái lính đánh thuê ngấm ngầm tìm Mục Tháp, nhưng không ai ngờ rằng, Bành Phi đã mang Mục Tháp tiến vào đại dương bao la.
Tìm kiếm một người trên biển cả, so với trên đất liền còn khó khăn hơn
gấp trăm lần, ở vào thời hiện đại hiện nay, đây cũng là nguyên nhân chủ
yếu khiến cho đám hải tặc vẫn có thể tung hoành trên biển.
Cho nên cho tới bây giờ, hành tung của Bành Phi cũng không bị người phát hiện, mà Mục Tháp, đã bị Bành Phi tra tấn suốt một tháng nay.
- Đừng... Đừng tới đây, ngươi là đồ ác ma, thả ta ra, van cầu ngươi,
thả ta ra, ta cho ngươi một tỷ, không... Hai tỷ Đô-la...
Nhìn thấy Bành Phi tiến vào trong khoang tàu, trên mặt Mục Tháp hiện ra thần sắc sợ hãi, giống như nhìn thấy ác ma, so với thủ đoạn đối đãi với cừu
gia của hắn trước đây, Mục Tháp cảm thấy mình quá mức nhân từ.
- Ha ha, giữ lại xuống địa ngục xài đi, ta nghĩ Sa-Tăng nhất định sẽ
rất thích ngươi, đúng rồi, giải phẩu ở một quốc gia cổ đại, có một cái
tên rất êm tai, gọi là lăng trì...
Bành Phi cười nói, tra tấn Mục Tháp là chuyện vui vẻ nhất của Bành Phi suốt một tháng nay, tay
phải nhấc lên ấn xuống một cái, một đây dây kéo cá lập tức buộc chặt
lại, xâu Mục Tháp lên.
Kéo căng cả người hắn, ở trên làn da
của Mục Tháp, ở chỗ mắt, có từng khối da lồi ra ngoài, Bành Phi cầm tiểu đao, từ từ giải phẫu Mục Tháp, âm thanh gầm rú của Mục Tháp vang lên,
truyền ra xa xa.
- Tốt rồi, mỗi ngày cắt mấy đao lên người tên súc sinh ngươi, lúc nào tìm được Trang ca, lúc đó sẽ cho ngươi thống khoái...
Bành Phi chỉ động hai đao, cắt lấy hai miếng thịt, sau đó lại băng bó
cầm máu cho Mục Tháp, mà qua một tháng nay, mỗi ngày Mục Tháp hưởng thụ
như vậy hai lần.
- Cạc cạc!
Giống như nghe được
tiếng hô súc sinh của Bành Phi, Kim Vũ hạ xuống bong thuyền, rất không
thoải mái kêu to vài tiếng, dẫn dắt sự chú ý của Bành Phi.