- Không việc gì, bị nhốt trên đảo hoang, đi theo Kim Vũ tới tìm ta,
ngoài đảo có đá ngầm, dùng thuyền nhỏ tiến vào, Trang Duệ!
Nhìn thấy mấy chữ mơ hồ đã thấm nước biển này, hai mắt Bành Phi ướt át,
nước mắt từ trong khóe mắt chảy ra, một đàn ông thân cao sáu thước,
không ngờ ngồi khóc hu hu.
- Chẳng lẽ ta phải chết?
Trong óc của Mục Tháp xuất hiện suy nghĩ này, sau đó ngất đi.
Biết rõ tin tức của Trang Duệ, Bành Phi làm gì có tâm tư giày vò Mục
Tháp nữa chứ, lập tức tìm một khối thịt tươi đút cho Kim Vũ, sau đó bảo
Kim Vũ bay lên trời dẫn đường.
Mà từ lời nhấn của Trang Duệ,
bản thân hắn phân tích không sai, quả nhiên là bị nhốt trên đảo hoang,
nghĩ đến lúc này hắn có thể nhìn thấy Trang Duệ, Bành Phi hưng phấn
không thể kiềm được.
- Đúng rồi, tại sao lại quên việc này chứ?
Thời điểm Bành Phi lái thuyền theo sau Kim Vũ, đột nhiên hung hăng vỗ
đầu một cái, xuất điện thoại vệ tinh ra, gọi cho Âu Dương Lỗi.
- Ngươi... Ngươi nói là thật?
Âu Dương Lỗi đang ngồi trên mặt ghế, nghe thấy lời nói của Bành Phi,
đứng phất dậy, cái ghế sau lưng ngã xuống cũng không biết, trên mặt tràn đầy kinh ngạc và biểu lộ mừng rỡ.
Âu Dương Lỗi trong khoảng
thời gian này cũng không có sống khá giả, bởi vì lần trước điều động
quân đội đại quy mô, cho dù có mượn cớ, tăng thêm lão gia tử nghe được
tin tức Trang Duệ mất tích, tinh thần càng ngày càng kém hơn.
Âu Dương lão gia khang kiện chính là lá chắn gió của Âu Dương gia tộc,
lão gia tử thân thể không tốt, khó coi, vậy thì người trong Âu Dương gia tốc khó mà ân ổn, ngay cả lễ mừng năm mới cũng quên đi.
Hiện tại tin tức của Trang Duệ truyền về, đối với Âu Dương Lỗi mà nói, không thua gì một liều thuốc an thần, tin tưởng lão gia tử nghe được tin tức
này, nhất định sẽ rất cao hứng.
- Báo cáo, chắc chắn 100%, ta nhận ra đó là chữ của Trang ca...
Bành Phi hét lớn trong điện thoại.
- Tốt, ngươi lập tức mang Trang Duệ trở về, cần viện trợ gì, cứ nhờ hạm đội quốc tế cung cấp là được, nhớ kỹ, nhất định phải bảo đảm Trang Duệ
an toàn về nhà...
Âu Dương Lỗi cầm điện thoại trong tay mà có chút run rẩy, đối với thân thể lão gia tử nhà mình, hắn mơ hồ biết một
chút, hình như có quan hệ tới Trang Duệ.
Nhưng miệng của lão
gia tử rất chặt, chỉ có một lần ngẫu nhiên lỡ miệng nói ra, mặc cho hắn
có hỏi thêm thế nào, lão gia tử cũng không nói ra một chữ.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ...
Bành Phi biết rõ bởi vì bởi vì phòng tuyến vùng biển của các quốc gia,
quân hạm tiến vào vùng biển các quốc gia, sẽ phải chịu rất nhiều hạn
chế, cho nên hắn trước tiên hắn tiến về quân hạm mà cầu cứu viện, còn
không bằng dùng chiếc du thuyền xa hoa này đi một mình.
Lại
nói cái du thuyền này mỗi giờ có thể đi được năm mươi hải lý, đã tính
toán là phi thường nhanh, nếu đổi thành xe, tương đương với chiếc
Ferrari độ rồi.
...
- Cô, ta là Lỗi, đã có tin tức của Duệ đệ, hắn không có chết!
Thời điểm Âu Dương Uyển đang thay quần cho cháu trai tè ra quần, sau
khi nhận được tin tức của cháu trai, thân thể ngây người, ngay cả điện
thoại cũng rơi xuống đất.
- Con ta không chết, con ta không chết!
Nước mắt mơ hồ từ trong con mắt Âu Dương Uyển rơi xuống, áp lực và cảm
xúc trong hai tháng nay, rốt cục vào giờ phút này bạo phát tê tâm liệt
phế trong phòng.
Mà hai tiểu hài nhi đang nằm trong nôi,
không biết xảy ra chuyện gì, trừng to con mắt căng tròn, duỗi cánh tay
ra, cũng khóc theo.
- Thân gia, thân gia, đây là... Như thế nào?
Phương Di ở cùng con gái mấy tháng nay, nghe được tiếng khóc của Âu
Dương Uyển, lập tức chạy tới, nàng còn tưởng rằng em bé gặp chuyện không may, nhìn thấy hai tiểu gia hỏa hoàn hảo nằm trong nôi, lúc này mới
buông lỏng một hơi.
- Tìm được... Tiểu Duệ rồi!
Âu Dương Uyển nói ra lời này làm cho Phương Di cũng sửng sốt, tiếp theo đó là âm thanh khóc lóc của nàng vang lên, làm cho Trương mụ Lý tẩu cũng
chạy tới.
Nhưng Trương mụ và Lý tẩu phát hiện, thời điểm hai người trong phòng đi ra, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Cũng không lâu lắm, Âu Dương Quân tránh về nhà mình cũng biết, lập tức mang theo vợ con tiến về nhà cấp bốn của Trang Duệ.
Mà Trang Mẫn ở Bành Thành cũng nhận được tin tức từ Âu Dương Uyển, cũng lập tức thu thập hành trang, cùng chồng và con gái đi suốt đêm về Bắc
Kinh.
Âm thanh hài tử vui đùa ầm ĩ, tiếng gào thét của Bạch
Sư, âm thanh của người lớn nói chuyện, một lần nữa vang lên trong căn
nhà cấp bốn.
Không khí trầm lắng trong căn nhà cấp bốn đã biến mất, mùa xuân... Đã đến.
..
- Pháo phiên sơn, đả mã...
Trong nội viện Ngọc Tuyền Sơn, Âu Dương lão gia tử đang cùng Tống lão
gia tử đánh cờ vua, cờ vây cái gì đó Âu Dương Cương không hiểu, cho nên
hai ông bạn già đọ sức bằng cờ vua.