Đối với Trang Duệ mất tích, hai lão gia tử đều thổn thức không thôi,
bọn họ cũng không phải vì chính mình, mà thật tâm khổ sở vì chính Trang
Duệ, dù sao bọn họ đã tới tuổi này, Trang Duệ lại thần kỳ, cũng chỉ có
thể kéo dài hơi tàn cho bọn họ một vài năm mà thôi.
- Báo cáo, có điện thoại của phó tư lệnh...
Điện thoại vang lên trong phòng săn sóc đặc biệt, sau đó cầm vào trong nội viện.
- Cái gì? Ta biết rõ, dẫn hắn trở lại, chú ý an toàn...
Sắc mặt lão nhân bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, tiện tay cầm xem tới, mặc kệ mọi việc nện xuống bàn cờ, chiếu!
- Ai, lão gia hỏa, ngươi chơi xấu a!
Tống lão gia tử không đáp ứng, còn cách ba bốn quân mà chiếu? Thò tay muốn chém giết quân cờ trong tay Âu Dương Cương.
- Ta chơi xấu thế nào? Cháu ngoại của ta đã trở về rồi!
Lúc này trên mặt Âu Dương Cương xuất hiện nụ cười, trên mặt Tống lão gia tử cũng sững sờ, tiếp theo cũng hơi cười, nói ra:
- Buổi tối uống hai chung...
Hai lão nhân khôi phục nguyên trạng, tiếp tục đánh cờ, bọn họ đều là từ trong đống người chết leo ra, đối với nhân sinh ly biệt, có thể làm cho hai lão nói ra, đã là khó được rồi.
...
- Kim Vũ, còn xa lắm không?
Sau khi nhìn thấy tin tức của Trang Duệ, Bành Phi lập tức đến địa điểm
đóng quân của hạm đội mà đỏ đầy nhiên liệu, bổ túc cấp dưỡng.
Nhưng Bành Phi như thế nào cũng không nghĩ tới, Kim Vũ dẫn đường, không ngờ bay trên biển nửa tháng, kéo dài qua cả Ấn Độ Dương, đi vào bên
trong Đại Tây Dương, hơn nữa còn không biết phải đi thêm bao xa?
Với tư cách là thủ hạ thân tín nhất của Trang Duệ, trước khi chưa tìm
được Trang Duệ, Bành Phi cũng không có mặt mũi nào trở về căn nhà cấp
bốn kia, mà hai tháng qua đi, nội tâm của hắn bị giày vò quá nhiều, vượt xa thương tổn thể xác.
Hai tháng kiên trì, rốt cục đã có hồi báo, vào thời khắc này, dù cho Bành Phi tâm địa như sắt, cũng nhịn
không được mà khóc lớn, đàn ông không dễ rơi nước mắt, đó là chưa tới
lúc thương tâm.
Bành Phi ưừa khóc, nhưng lại làm cho Mục Tháp ở khoang thuyền há hốc mồm, trong nội tâm của Mục Tháp, Bành Phi chính
là hóa thân của ma quỷ, làm sao có thể khóc chứ? Chẳng lẽ ma quỷ đã được thượng đế cảm hóa, muốn thả mình sao?
- Tiên sinh, thả ta trở về đi, ta sẽ cho ngài rất nhiều rất nhiều tiền...
Nghĩ tới đây, Mục Tháp lớn tiếng cầu khẩn, sau khi hắn nhìn thấy Bành
Phi tiến vào khoang thuyền, càng là kích động toàn thân run lên, thời
điểm đang muốn nói gì đó, Bành Phi một cước đá vào đầu của hắn.
Sau khi tiến vào Đại Tây Dương, tiếp tế của Bành Phi đứt rời, nhưng
trên thuyền của hắn còn đủ nhiên liệu và nước ngọt để chạy thêm nửa
tháng, trong thời gian ngắn không có vấn đề gì.
Nhưng áp lực
tâm lý của Bành Phi rất lớn a, hiện tại, tất cả mọi người hi vọng tìm
được Trang Duệ, ký thác trên người hắn, mà điện thoại đến từ trong nhà,
một ngày có hơn mười cuốc, đều là hối thúc Bành Phi có tìm được Trang
Duệ hay chưa.
Chuyện này làm Bành Phi khổ không thể tả, Kim Vũ dẫn đường, hắn nào biết rõ chứ?
Lẽ ra Trang Duệ mất tích ở Ấn Độ Dương, nhưng hướng Kim Vũ bay chính là trong Đại Tây Dương, trong nội tâm của Bành Phi cũng có chút kinh nghi
bất định, chẳng lẽ con bão tối đêm đó kéo Trang Duệ đi vạn dặm?
Cho tuy nhiên biết rõ Kim Vũ không cách nào trả lời câu hỏi của mình,
mỗi ngày Bành Phi đã hỏi nó vài chục lần, mà tâm tình của hắn cũng chẳng thèm tra tấn Mục Tháp nữa.
- Cạc cạc...
Kim Vũ
mấy ngày nay qua rất thoải mái, cơ bản đều là dừng lại trên du thuyền,
chỉ khi Bành Phi đi sai đường, nó mới bay lên chỉ dẫn mà thôi.
Nghiêng đầu liếc nhìn Bành Phi, Kim Vũ không có phản ứng, dùng móng
vuốt kéo thịt của con cá dưới chân, ngửa đầu nuốt vào trong cổ họng.
- Được rồi, ngươi là đại gia, ta không thể trêu vào...
Khi Bành Phi nói chuyện, điện thoại vệ tinh vang lên, không có gì hơn
là hỏi việc Bành Phi có tìm được Trang Duệ hay không, những cú điện
thoại như vậy luôn làm Bành Phi tức điên lên.
- Cạc cạc...
Đang lúc Bành Phi ứng phó với một đống câu hỏi từ trong điện thoại, đột nhiên Kim Vũ vỗ cánh tay lên, lúc nó vỗ cánh, Bành Phi vội vàng cúp
điện thoại, chạy đến bong tàu.
- Kim Vũ trở lại.
Bành Phi hô một tiếng, vốn cho rằng mình đi sai hướng, nhưng Kim Vũ lại
không để ý tới hắn, trong chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của mình,
không khỏi chấn động, vội vàng xông vào trong khoang thuyền.
Thời điểm trở lại, trên tay Bành Phi nhiều ra một cái kính viễn vọng quân dụng.
Trải qua quan sát, Bành Phi phát hiện, ở trên mặt biển xa xa, có rất
nhiều đá ngầm, hắn biết rõ, bản thân mình đã tiens vào khu đá ngầm..
Nhìn thấy tình huống phân bố của đá ngầm, Bành Phi rất nhanh làm ra phán đoán, du thuyền khó có thể đi vào.