Dù sao tranh sơn thủy của Hoàng Tân Hồng, rất nổi danh trên quốc tế,
chỉ cần bắt được trong phòng đấu giá, ít nhất cũng có giá khởi điểm hai
trăm vạn.
Sau mấy lần ra giá kịch liệt, cuối cùng nhất vẫn bị Lưu tổng giành được với giá một trăm hai mươi vạn, nhìn thấy vị Lưu
tổng này giương giương đắc ý, Trang Duệ có chút dở khóc dở cười.
Mua được đồ giả mà có biểu lộ đắc chí giống như nhặt được chí bảo này,
đoán chừng cũng chỉ xuất hiện trong nghề đồ cổ này mà thôi, biểu hiện
của những lão bản này, giống như đang ở trong cửa hàng, đấu khí nhiều
hơn lý trí.
Theo tiếng của Lý Đại Lực, tiếp tục tiến hành đấu giá, lần này là hai cái khay được mang lên, là hai món đồ sứ hầm lò
quan diêu Hàm Phong.
Mọi người đều biết, hoàng đế Hàm Phong
triều nhà Thanh là một hoàng đế không may, khởi nghĩa nông dân lớn nhất
Trung Quốc chính là Thái Bình Thiên Quốc cũng rơi vào hắn, cường quốc
phương tây xâm lấn cũng rơi vào trên người của hắn, hỗn loạn cũng là
hắn.
Hoàng đế Hàm Phong là hoàng đế cực khổ nhất trong số
những hoàng đế của triều Thanh, cả đời ngắn ngủi, ném gian khổ, tao ngộ
chiến tranh nha phiến lần thứ hai đả kích, rốt cuộc hoàng đế Hàm Phong
sụp đổ, chỉ mới ba mươi tuổi đã bỏ mình.
Yêu thích lớn nhất
của hoàng đế Hàm Phong chính là chơi đùa và nữ nhân, đối với những tổ
tông yêu thích tranh chữ và gốm sứ không màng tới, cho nên gốm sứ trong
năm của Hàm Phong, rất là thưa thớt.
Tục ngữ nói vật hiếm là
quý, giá trị hàng tinh phẩm trong năm Hàm Phong trị vì, cũng không thua
kém gì Khang Hi, Ung Chính và Càn Long.
- Lão đệ, đi, đi lên xem một chút!
Bởi vì lần này không phải là nhìn tranh chữ, cho nên Kim Bàn Tử muốn nhìn một chút.
- Tốt!
Trang Duệ gật đầu, đi lên sân khấu với Kim Bàn Tử.
- Ai ôi!!! Nhường một chút, trước hết để cho hai vị lão sư nhìn đã.
- Đúng vậy a, lão Hứa, ngươi lách ra một bên, ngươi xem hiểu sao?
- Đến rồi, Trang lão sư, các vị hảo, ngài nhìn đi!
Trang Duệ và Kim Bàn Tử vừa mới đi lên, cái bàn vồn chật như nêm cối,
được những người sưu tập kia tự giác mà nhường một con đường, hôm nay
người tham gia đấu giá quá nhiều, tràng diện này có chút hỗn loạn.
- Kim lão ca, ngài nhìn trước đi!
Trang Duệ nhìn Kim Bàn Tử nói ra.
- Đừng, gốm sứ ta không có bằng người, nơi này có hai kiện, chúng ta một người xem một kiện...
Kim Bàn Tử liên tục khoát tay, tục ngữ nói thuật có chuyên tấn công,
chuyên gia càng lợi hại, cũng chỉ chuyên vào một loại, mà có thể giống
như Trang Duệ chuyên về đồ đồng, tranh chữ, ngọc thạch và gốm sứ đều có
kiến thức thì đúng là hiếm thấy.
- Được, vậy thì mỗi người xem một món!
Đây vốn là một cái bình trà bảy mày, nước men bốn lớp, phía trên vẽ lên cánh sen, có ba lá xanh, khác với những bình trà khác, trên thân nó có
màu kim sắc, mà cả thân bình đều trang trí hoa sen, có nhụy sen, vân
sen, tất cả đều hiện rõ trên thân bình.
Cả cái bình có màu
sắc kiều diễm, hình dạng và cấu tạo đặc biệt, cộng thêm đồ gốm thời Hàm
Phong có hai trăm năm lịch sử, nếu cái bình này là thật, có thể trở
thành đồ vật truyền thế của mỗi gia đình.
Trang Duệ nghiên
cứu đối với gốm sứ nhà Thanh tương đối ít, chỉ dựa vào nhãn lực thật
đúng là không tìm ra dấu vết gì cả, nhưng dùng linh khí quan sát thì
không có một tia linh khí nào, sau khi nhìn cái bình một lần, hắn nhíu
mày lại, dùng con mắt nhìn qua Lý Đại Lực đang đứng bên cạnh, Lý Đại Lực nháy mắt.
Mà cái kết quả này làm cho Trang Duệ cảm thấy buồn bực, không nhìn ra một tia linh khí nào, hắn tự mình giám định và biết
rõ thật giả, nhưng hắn có thể nói rõ sao?
Lý Đại Lực cũng
không ngốc, hôm nay là bố cục, cũng là vì Trang Duệ mà xử lý, đương
nhiên hắn muốn lợi dụng thân phận chuyên gia của Trang Duệ, cho nên muốn vơ vét tiền bạc.
- Ân, đồ sứ Hàm Phong đúng là hiếm thấy,
hơn nữa trải qua nhiều năm như vậy, có thể giữ nguyên màu sắc, cũng
thuộc hàng hiếm thấy, nếu như là chính phẩm, giá quy định thấp nhất cũng là năm mươi vạn a!
Trang Duệ nghe hiểu ý tứ của Lý Đại Lực, nếu đổi thành nơi khác, hắn nhất định sẽ không mở miệng nói ra những lời này.
Nhưng ở chỗ này đều là những người nghiệm dư, cho dù mua về cũng chỉ là so đấu tiền bạc với nhau mà thôi.
Tuy những người này tồn tại làm cho thị trường đồ cổ phồn vinh, nhưng
cũng mang lại nhiều nhân tố bất lợi cho sự phát triển của thị trường đồ
cổ, cho nên Trang Duệ cũng không ngại làm bọn họ xuất chút máu.
Nói xong lời này hăn quay trở lại, Trang Duệ nói ra lời này là giả dối, nếu giá quy định là năm mươi vạn, mà phải ghi rõ là chính phẩm, mới có
thể đáng giá đó, mà Trang Duệ từ đầu đến cuối, cũng chỉ nói về màu sắc,
hình dáng và hoa sen của cái bình mà thôi.
- Lão Lưu, ngươi không được tranh giành với ta đâu đấy!
- Dựa vào cái gì chứ, ngài có thể mua, ta không thể mua à?
- Có chút đáng xem, chút nữa phải ra giá mới được, Trang lão sư cũng đã nhìn vật này rồi.
- Đúng vậy a, đồ sứ nhà Thanh đều là Khang Hi và Càn Long chiếm đa số,
mà đồ sứ năm Hàm Phong lại có phong cách riêng, có giá trị đầu tư.
Nghe được mọi người nói lời này, những người vây quanh ở bên cạnh, nhao nhao nhỏ giọng nghị luận.
Lần đấu giá này không giống như lần trước, cũng không chỉ có hai người
như trước, rất nhiều lão bản đều không có mang theo giám định sư tiến
vào trong này được, vật phẩm thật giả do chính mình cân nhắc, cho nên
Trang Duệ nói ra lời này, đã làm trong lòng những ngươi sưu tập này có
chút ít ngọn nguồn.
- Nói không chính xác, từ phong cách và màu sắc của món đồ sứ này, hẳn là Hàm Phong đời Thanh, ta không mua nổi a.
Kim Bàn Tử nói khách quan, cho ra đáp án lập lờ, nhưng cũng đủ làm cho
Lý lão bản vui mừng quá đổi, chỉ cần các chuyên gia không nói là giả,
vậy thì sẽ có người ra giá.
- Cái đồ sứ kia là thật hay giả?
Trang Duệ trở lại chỗ ngồi của mình, Miêu cảnh quan khó nhịn được mở miệng hỏi.
Trang Duệ nhìn chung quanh, không có người chú ý tới hắn, hé miệng khoa tay múa chân, nói ra:,
- Giả!
- Đúng là gian thương!
Miêu cảnh quan bĩu môi.
- Thôi đi... Nếu là thật chẳng phải lưu lại cho cảnh sát các vị mượn cớ hay sao?
Trang Duệ đối với Miêu cảnh quan cũng không cho là đúng, giả gọi là
hàng mỹ nghệ, đây là chuyện đánh lận con đen, cho dù là cảnh sát cũng
không thể quản, nhưng nếu là đồ thật, đó chính là phạm pháp.
Sau hơn mười phút đồng hồ, một ít người tự nhận mình là những lão làng
có chút tạo nghệ trên phương diện gốm sứ, đã bắt đầu đấu giá những món
này, dưới sự chủ trì của Lý Đại Lực, bắt đầu tiến hành đấu giá.
Nhưng có chút vượt qua dự liệu của Lý lão bản, sau khi hắn hô ra giá quy định, lại không có người ra giá.
- Ta ra mười lăm vạn!
Mà một lão bản lạ mặt ngồi phía trước Trang Duệ, mở miệng ra giá phá vỡ yên tĩnh của tràng đấu giá.
- Hai mươi vạn!
Có người dẫn đầu, lập tức sẽ có người tiếp theo, trong mắt người trong
nước, không bị người tranh đoạt và bán với giá tiện nghi, đều không phải đồ tốt, càng có nhiều người đoạt, đó mới có thể nói rõ là vật trân quý.