- Lão Vu, vật này đáng tin cậy không?
Ở phía trước vang lên một âm thanh.
- Ta nhìn rồi, màu sắc sáng ngời, hơn nữa từ trên màu sắc của nó, đúng là vật nhiều năm.
Thời điểm lão bản kia ra giá hai mươi vạn, một bộ dáng tin tưởng tràn đầy, Trang Duệ ngồi phía sau nghe được liền im lặng.
Trong đồ cổ, không sợ người không hiểu, không hiểu hắn không dám ra
tay, nhưng chỉ sợ trình độ không được tốt, nhưng hết lần này tới lần
khác lại biết rõ một ít người chơi, những người hiểu biết thì ít, mà
những người mới lại là chủ lực của thị trường đồ cổ, đương nhiên, phải
gọi là coi tiền như rác mới đúng.
Mà vị bạn thân này không biết, cho nên hắn bị Trang Duệ xếp vào loại người ngốc nhiều tiền.
Sau khi đấu giá bốn năm món, Lý Đại Lực ho khan một tiếng, nói ra:
- Tốt rồi, tiếp tục tiến hành trao đổi, kế tiếp chính là đồ sứ khai
quật được từ trong di chỉ gốm sứ Từ Châu, sau khi trải qua xem xét của
chuyên gia nổi tiếng Tiết lão sư, đây chính là đồ sứ tiến cống hoàng
cung triều Tống ngày xưa.
- Lý tổng, đây có phải là gốm sứ Từ Châu thật hay không, chuyện này chưa được khảo chứng a!
Lý Đại Lực chưa dứt lời, đã có tiếng người chen ngang.
- Đúng vậy, nhưng không thể phủ nhận, từ những mảnh sứ khai quật được
trước kia, từ những món chúng ta có thể nhìn thấy trong nội cung, đều
nói rõ hầm lò gốm sứ Từ Châu đã tốn tại, nhưng chưa khai quật ra mà
thôi. Nhưng tới ngày hôm qua, đã trở thành lịch sử, bởi vì hai kiện dụng cụ này từ gốm sứ Từ Châu, sau khi trải qua chuyên gia xem xét, cũng đã
khai quật không ít mãnh vỡ gốm sứ Từ Châu trên cơ bản có thể kết luận
đây là đồ sứ Từ Châu.
Lý Đại Lực khoát khoát tay, sau khi
nhận được hai món này trong tay Trang Duệ, bị người ta ôm lên mặt bàn,
lập tức biến thành điểm thu hút ánh mắt của người ta.
Mà
những lão bản khách nhân mặc âu phục ngồi ở hàng trên cùng chưa bao giờ
ra giá trên, trên mặt cũng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Hai
món đồ vật này là Bạch Địa Hắc Hoa Văn Phượng Văn Tứ Hệ Bình, những đồ
vật này là đồ tiến cống cho hoàng cung triều Tống, mãnh vỡ của chúng đều đã được tìm thấy trong những di chỉ khai quật được từ trước đó, cho nên nhìn thấy hai món này mọi người đều có thể so sánh đôi chút.
Lý Đại Lực giới thiệu lai lịch của hai món đồ vật này, đem thời gian
còn lại cho mọi người đi lên tìm hiểu, mà những người Nhật Bản kia cũng
đã đi lên xem xét chúng, có thể không mắc câu sao?
Cũng bởi
vì Trang Duệ đưa chúng cho Lý Đại Lực, mà Lý Đại Lực cũng nhọc công tìm
kiếm một chỗ di chỉ khai quật được từ đám trộm mộ, sau đó truyền ra tin
tức vừa khai quật được chúng ra bên ngoài.
Phía sau Lý Đại
Lực lại thông qua một ít quan hệ bà con, bạn bè ở nước ngoài mang tin
tức này truyền bá ra ngoài, mà những tin tức này lọt vào tai của người
Nhật Bản, có thể nói trừ hắn và Trang Duệ ra thì không có người nào có
thể nhìn ra bố cục tinh tế đã bài sắn này.
Thời điểm âm thanh của Trang Duệ vừa dứt, sáu bảy người ngồi ở hàng ghế đầu, trước tiên tiến lên xem xét hai món đồ sứ này.
- Shanma Atshusi các ngươi là gia tộc chuyên làm ghề gốm sứ, hơn nữa ta nghe nói công ty các ngươi đầu nhập một số tiền khổng lồ để nghiên cứu
gốm sứ, ta muốn biết các ngươi có thể nhìn ra thật giả của hai món đồ sứ này không?
Một người mặc âu phục màu xanh đen, là một người
Nhật Bản ước chừng năm mươi tuổi ở bên cạnh mở miệng hỏi một thanh niên
ba mươi tuổi.
- Nếu Dã Hợp tiên sinh muốn ta xem xét một
phen, gia phụ là người có nghiên cứu về gốm sứ Từ Châu sâu sắc nhất đã
tạ thế, đúng là đáng tiếc thật, nếu như lão nhân gia có thể đích thân
tới đây, có lẽ đã kết luận ra đây có phải là gốm sứ Từ Châu hay không.
Người tuổi trẻ kia ăn mặc một thân âu phục bên ngoài, bên trong áo sơ
mi và cà vạt cũng là màu đen, thanh niên này tên là Sơn Mộc Thanh Niên
Gia, mà hắn cũng là người nói cha của hắn vừa mất là người có am hiểu
sâu nhất về gốm sứ Từ Châu.
Nhật Bản là quốc gia chịu ảnh
hưởng của Nho giao từ Trung Quốc, cho nên trong nhiều chỗ lễ tiết có
nhiều tương đồng với Trung Quốc, nhưng cũng có chỗ rườm ra hơn, vốn tang phục để tang là máu trắng, nhưng Nhật Bản biến thành màu đen.
- Ai, ta nói tại sao lại là hai người Nhật Bản thế này? Lý lão bản ngài có nói giỡn hay không thế?
Người ở đằng sau, nghe ra ngôn ngữ của Nhật Bản, sau đó ở trong tràng
la lớn lên, sau đó quay đầu mâu chỉ về phía Lý Đại Lực.
Tuy
người trong nước biết lần đấu giá này không hợp pháp, nhưng cũng không
cho rằng sẽ bán đồ cổ cho người Nhật Bản, nếu như tin tức này truyền ra
bên ngoài, rất dễ dàng khiêu khích sự công phẫn của quần chúng.
Bởi vì trong lịch sử hai nước và cả Châu Á đều có rất nhiều quốc gia bị Nhật Bản xâm lược, cho nên luôn có đánh giá không tốt về Nhật Bản. Mà
những lão bản ở nơi đây cũng không thích người Nhật Bản, cho nên bắt đầu quát lớn.
Lần trước ởTây Tạng, thời điểm những người bắt cóc biết bên trong có người Nhật Bản cho nên giam giữ thật lâu, Lý Đại Lực
lần này ra tay đánh bạc giúp Trang Duệ, cho nên cũng phải đứng ra nói
thay.
- Khục khục, xin mọi người an tĩnh một chút, trước tiên yên lặng lại, hãy nghe ta đánh giá một câu!
Lý Đại Lực nhìn thấy tràng diện có chút không khống chế được. Vội vàng
nháy mắt ra hiệu cho hơn mười tên thủ hạ khỏe mạnh đi ra, lập tức đứng
xung quanh những người Nhật Bản kia, tách hai đoàn người ra khỏi nhau.
- Lý lão bản có gì để nói? Chúng ta đóng cửa lại đánh những người Nhật Bản này, có được hay không?
- Chẳng lẽ cổ vật của quốc gia chúng ta năm đó bị xói mòn không ít, nếu không giữ lại, chẳng lẽ để người khác xâm lược văn hóa sao?
Nếu không có đưa ra lời giải thích hợp lý, e rằng mấy người Nhật Bản này không thể đi ra ngoài.
Tuy mấy nhà sưu tập trong nước bị tách ra khỏi đám người Nhật Bản,
nhưng xúc động và phẫn nộ vẫn đang ồn ào nghị luận, đặt nghi vấn về động cơ của Lý Đại Lực.
Lúc này lại có người bắt đầu liên tiếng
gây xích mích với những người Nhật Bản, hòng phá phách cướp bóc một
phen, những người này e sợ thiên hạ không loạn.
Sau khi nghe những người này lên tiếng mắng một phen, Lý Đại Lực vội vàng nói ra:
- Chư vị, chư vị trước nghe ta nói đã, đánh giá nghệ thuật không phân biệt biên giới a!
- Cái rắm chứ đánh giá, nếu nói như người thì những người Nhật Bản này đi mua đồ cổ của Trung Quốc làm gì?
Đổ mồ hôi lạnh, Nhật Bản có đồ cổ sao?
Lý Đại Lực chưa nói xong câu này, đã bị những người bên ngươi chen
ngang, hắn cũng không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này, cho nên cầm khăn tay lau mồ hôi lạnh, quăng ánh mắt cầu xin về phía Trang Duệ.
Việc này Trang Duệ nhất định phải xuất đầu, lập tức đứng dậy đứng trên ghế và la lớn:
- Mọi người trước đứng cãi nhau, chúng ta nghe Lý lão bản này nói xong rồi hãy bàn tiếp được không?
- Nghe Trang lão sư nói thế nào đã!
Trang Duệ đưa ra đánh giá mọi người lập tức an tĩnh trở lại.