- Nếu như hắn nói không hợp lý, ta cũng không tham gia đấu giá hội này nữa!
Trang Duệ tiếp tục nói tiếp.
Mấy năm nay danh tiếng của Trang Duệ trong giới đồ cổ cũng có chút tên
tuổi, một tiếng hô này, đã làm cho rất nhiều người an tĩnh lại, bắt đầu
ngồi vào trên ghế.
Mấy người Nhật Bản kia cũng có hai ba
người hiểu tiếng Trung, lúc này cũng ngồi xuống nói bằng tiếng Nhật
phiên dịch lại cho những người khác nghe, nói cho bọn họ biết vừa rồi
xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy phía dưới yên tĩnh lại, Lý Đại Lực đổ mồ hôi đành mình, bắt đầu lớn tiếng nói ra:
- Các vị bằng hữu, các vị lão bản, trước tiên ta sẽ giới thiệu về các
vị bằng hữu tới từ Nhật Bản này a, vị này chính là Dã Hợp tiên sinh,
chuyên về nghiên cứu gốm sứ của Nhật Bản, cũng là chủ tịch của công ty
sản xuất gốm sứ Sơn Mộc. Mọi người đều biết, trước giờ trong nước không
có khai quật ra vật dụng thật tế của gốm sứ Từ Châu, hiện tại chúng ta
cũng không dựa vào những mãnh vỡ gốm sứ khai quật được mà phán đoán thật giả của hai món đồ sứ này có phải là gốm sứ Từ Châu hay không, không
chỉ trong lòng của các vị không rõ ngọn nguồn, ngay cả Lý lão bản ta
cũng không biết rõ, mà những vị bằng hữu tới từ Nhật Bản này lại có
nghiên cứu mấy trăm năm về gốm sứ, cho nên ta mời bọn họ tới đây để xem
xét đánh giá những vật này mà thôi! Bởi vì như thế cho nên vừa rồi ta có nói nghệ thuật không phân biệt biên giới, cho nên các vị không nên rống lên như vậy.
Lý Đại Lực đưa ra đánh giá làm cho những âm
thanh phản đối từ từ yên tĩnh lại. Bọn người Lý lão bản cũng không lên
tiếng nữa.
- Mà ý tứ của ta khi mời những bằng hữu từ Nhật
Bản này tới cũng vừa xem xét đánh giá vật phẩm, vừa muốn cho bọn họ cơ
hội để tham gia, bởi vì ta mở cửa buôn bán cũng không có đạo lý cự tuyệt khách ngoài cửa a!
Lý Đại Lực nói ra giọng điệu của gian thương, làm cho những người bên dưới cũng tự đánh giá lại.
Những người ngồi bên dưới phần lớn đều là lão bản xí nghiệp, cũng đều
là thương nhân trục lợi, cho nên Lý Đại Lực làm chuyện này cũng không
đáng trách, cũng không thể bởi vì yêu nước mà ngăn cản người khác kiếm
tiền a?
- Chư vị, nếu mọi người không còn dị nghị gì, ta nghĩ các vị nên tiếp tục kiểm nghiệm hai vật này đi!
Lý Đại Lực nhìn thấy tiếng kêu la bên dưới đã lắng xuống, cho nên cũng cầm lấy chai nước trên bàn, cầm lên uống hết một nửa.
- Ta thấy lần này sẽ đắc tội với nhiều lão bản trong nước a!
Lý Đại Lực nhìn về phía Trang Duệ, trong nội tâm tràn đầy đắng chát,
hắn biết bản thân mình làm việc lần này, sẽ nhanh chóng truyền ra bên
ngoài, cho dù sau này có mở được phòng đấu giá chính quy đi nữa, nhân
khí cũng bị xói mòn rất nhiều.
- Trang lão sư, ngài đi lên xem xét hai món này đi, ngài là chuyên gia đồ gốm sứ mà!
- Đúng vậy, Trang lão sư, chỉ cần nói chúng là thật, tôi nhất định sẽ mang nó về trong nước.
- Nói đúng, cho dù lão tử thật sự đập nồi dìm thuyền, cũng không thể để chúng xói mòn ra nước ngoài a!
Những người sưu tập ở đây đều ký thác hi vọng lên người của Trang Duệ,
Trang Duệ lúc này cảm thấy rất khó khăn, bởi vì không nghĩ tới bản thân
mình mời vài người Nhật Bản tới, lại có nhiều người phản ứng như vậy.
- Được rồi, trước tiên kẻ hèn nói trước, ta không có nghiên cứu sâu về
đồ sứ đời Tống, không nhất định có thể nhìn ra môn đạo gì.
Trang Duệ nhìn những người sưu tập vây quanh bốn phía, sau đó ôm quyền nói ra, bắt đầu đi lên xem xét một phen.
- Người trên tay của Lý lão bản, đúng là không thiếu kẻ tài ba a!
Trang Duệ vừa cầm hai món đồ sứ lên thì cả kinh, bởi vì so sánh những
món đồ sứ này với tháng trước, đã hoàn toàn biến hóa, màu sắc cũng ảm
đạm hơn nhiều, ngay cả sức nặng cũng nặng hơn, nhưng càng như thế càng
chất phác.
Tuy hình dạng của hai kiện đồ sứ này không biến
đổi, nhưng nhìn vào nó đã có cảm giác được lịch sử tang thương, hơn nữa
phía trên còn có rất nhiều dấu vết được chà lau, mà những dấu vết này
trong mắt của chuyên gia, chính là những nơi bùn đất đóng lại và được xử lý làm sạch.
Có thể nói người xử lý việc này của Lý Đại Lực
chính là chuyên gia, hắn chính là chuyên gia làm giả có thể qua mắt được những người trong nghề, có lẽ những bình gốm sứ đời Đường trước kia
cũng xuất xứ từ trên tay của người này.
Mà những người này
chính là kẻ kiếm sống trong việc làm giả đồ cổ, mà biện pháp chà sát này là nguyên thủy nhất, trên thị trường đồ cổ có bốn phương pháp làm giả
nhiều nhất.
Loại thứ nhất chính là dùng công cụ ma sát ở mặt
ngoài đồ sứ nhiều lần, làm cho đồ sứ sáng bóng như gương, công cụ thường dùng chính là da thú và vỏ trái cây, nhưng loại phương pháp này bởi vì
ma sát nhiều lần, cho dù mặt ngoài rất trơn bóng, nhưng cũng lưu lại dấu vết ma sát.
Loại thứ hai là thấm đất, bởi vì đồ sứ cổ được
vùi trong mộ nhiều năm mà có đất bám lên bề mặt, mà phương pháp này
chính là vùi đồ sứ vào trong bùn đất, làm cho nó có hiệu quả giống như
đồ sứ được đào trong cổ mộ lên.
Loại thứ ba là dùng hòa chất
ăn mòn, đem đồ sứ ngâm vào dung dịch a xít, hoặc dùng a xít ăn mòn,
nhưng loại phương pháp này sẽ phá hư bản thân đồ sứ.
Bốn là
hun khói, loại phương pháp này chính là đem đồ sứ treo trên bếp lò, sau
khi để cho nó hung khói một thời gian nhất định, sẽ có hiệu quả làm cho
người ta thỏa mãn.
Mà trừ bốn loại phương pháp này ra, còn có một loại thủ pháp không giống thông thường, đó chính là tố cựu, đem bột đá và các loại bột bùn đất khác bôi lên trên đồ sứ, sau đó bỏ vào trong hầm lò mà đốt.
Loại thủ pháp này tương đối rườm rà, mà yêu cầu đối với hỏa hầu và phối chế nguyên liệu cũng cực cao.
Nhưng bất kể là đồ gốm màu đời Đường trước kia, hay là hai món đồ gốm
Từ Châu trước mặt, nếu dùng phương pháp tố cựu này không ai có thể bắt
bẻ, tối thiểu nhất Trang Duệ đồng học chỉ dựa vào mắt thường, không cách nào nhìn ra sơ hở.
Thời đại này, khoa học kỹ thuật tiến bộ,
tuy có rất nhiều công nghệ chế tác đồ gốm cổ đại đã biến mất trong dòng
sông lịch sử, nhưng trí tuệ của người hiện đại vẫn cao minh hơn người cổ đại, giả cổ càng là như thế.
Đoán chừng tiếp qua hơn vài
chục năm, chỉ sợ những dụng cụ làm giả này, cho dù có đo lường các bon
cũng không cách nào kiểm tra ra.
Cầm lấy mảnh sứ vỡ mà Từ
Quốc Thanh cung cấp, Trang Duệ dùng nó so sánh đối lập với hai món đồ sứ kia, bởi vì mảnh vỡ khai quật sớm hơn, cho nên màu men đen đã biến
thành hơi trắng hơn, mà so với đồ sứ, trên đồ sứ có đặc điểm vừa mới
khai quật, màu sắc kém hơn một chút.
- Tốt, quá tốt!
Trang Duệ trong lòng thầm than, bởi vì đồ sứ này đưa cho Lý Đại Lực,
nếu thay đổi người khác, Trang Duệ đúng là không cách nào bằng mắt
thường mà phân biệt thật giả, đúng là nhân sĩ làm giả chuyên nghiệp làm
ra a.
- Trang lão sư, hai món đồ sứ này có phải là gốm sứ quan diêu Từ Châu đời Tống không?