Trở lại nơi quen thuộc, Bạch Sư cũng tỏ ra phấn chấn khác thường,
ngửa đầu hú dài. Ngay lập tức, tiếng chó trong thôn đang sủa chợt ngừng
lại. Trong trời đất chỉ còn lại tiếng rống trầm mà hùng tráng của Bạch
Sư.
- Được rồi, tiểu tử ngươi đừng đùa giỡn nữa. Nhanh qua xem đã xảy ra chuyện gì...
Trang Duệ tức giận vỗ nhẹ một cái vào đầu Bạch Sư, sau đó đứng dậy chạy về phía cửa thôn. Khi tiến tới cách thôn trang còn hơn mười thước, hơn
hai mươi người dân từ trong thôn chạy vội ra.
Phía sau mấy
người thôn dân, còn có vị trưởng thôn lớn tuổi kia. Đã hơn một năm không thấy, trên mặt lão nhân lại thêm rất nhiều nếp nhăn. Chỉ có điều ánh
mắt kia, vẫn sáng ngời đầy cơ trí.
- Lão trưởng thôn, tôi lại đến quấy rầy các người...
Thấy lão nhân đang cầm khăn ha-đa đi về phía mình, Trang Duệ vội vàng
đi nhanh tới đón, khẽ cúi lưng, để lão nhân quàng chiếc khăn ha-đa lên
cổ hắn.
Nói như vậy, kính hiến khăn ha-đa cho khách nhân, hẳn là việc làm trang trọng nhất của thôn trang đối với người trẻ tuổi.
Nhưng Trang Duệ đối với thôn trang này, có ý nghĩa rất đặc biệt, cho nên lão nhân tự mình đeo khăn ha-ra cho Trang Duệ. Đây cũng chính là lễ
tiết tôn quý nhất của bọn họ.
Tuy rằng không hề có một lời
nói nào, nhưng Trang Duệ có thể cảm giác được sự hoan nghênh và cảm ơn
của các thôn dân đối với hắn. Hăn liền cười và nói với lão nhân vài câu
chúc phúc cát tường xong, ánh mắt Trang Duệ nhìn về phía đám người kia.
Hắn muốn tìm một người hiểu được Hán ngữ, hỏi một chút xem đám người Ba
Tang và Bành Phi đi chỗ nào?
- Đốn Châu Thứ Nhân...
Bỗng nhiên ánh mắt Trang Duệ sáng lên. Hắn thấy được người hướng dẫn du lịch lần trước. Hắn vội vàng đỡ lão nhân, đi về phía Đốn Châu Thứ Nhân.
Chỉ có điều không đợi Trang Duệ hỏi, thân ảnh đám người trưởng phòng Ba Tang cũng hiện ra ở phía sau đám người đó, đi về phía Trang Duệ.
Trang Duệ bất chấp những lời chào hỏi nhiệt tình của các thôn dân, trực tiếp mở miệng hỏi:
- Trưởng phòng Ba Tang, vừa rồi mới có tiếng súng phát ra. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?
Người vây xung quanh thật sự rất nhiều. Ba Tang liếc mắt nhìn xung quanh một cái, nói:
- Trang tiên sinh, vào thôn trang rồi nói sau...
Nghe ba tang nói xong, đám người vây xem dần dần tản đi, chỉ còn lại
lão thôn trưởng và Đốn Châu Thứ Nhân và người đại diện trong thôn trang, đi theo đoàn người Trang Duệ tiến vào một gian phòng.
Sau khi đi vào trong phòng, không đợi Trang Duệ truy hỏi, trưởng phòng Ba Tang liền mở miệng nói:
- Trang tiên sinh, trước hết tôi báo cáo với ngài một chút về tình hình đã xảy ra. Chuyện là như vậy...
Hoá ra, sau khi đoàn người Ba Tang đến trong thôn trang, trực tiếp liền tìm lão thôn trưởng, hỏi ông ta xem gần đây có người nào đáng khả nghi
vào trong thôn hay không.
Tuy rằng Lão thôn trưởng đã lớn
tuổi, nhưng kỳ thật không hồ đồ. Sau khi nghe Ba Tang hỏi, thật sự nghĩ
tới mấy người khả nghi.
Hôm trước, trong một căn nhà gỗ mới
được xây dựng ở gần thôn, có tổng cộng sáu người đến ở. Người nào cũng
mang theo rất nhiều đồ. Theoo như bọn họ nói, là bọn tới nơi này là muốn trèo lên Tuyết Sơn, thuận tiện chiêm ngưỡng nơi Lạt Ma chuyển thế.
Chỉ có điều sau khi mấy người này đến đây, căn bản không hề tới thăm
nơi Lạt Ma chuyển thế, mà sáng sớm ngày hôm sau, liền lên Tuyết Sơn.
Đồng thời bọn họ cũng không hề gọi người trong thôn trang đi theo hướng
dẫn du lịch.
Vốn điều này cũng không có gì, người đến thôn
trang này, ngoại trừ chiêm ngưỡng nơi Lạt Ma chuyển thế ra, chính là leo lên Tuyết Sơn. Chỉ có điều lão thôn trưởng cẩn thận suy nghĩ phát hiện. Đêm qua, khi ra ngoài là sáu người. Nhưng khi trở lại chỉ có năm người.
Đồng thời cánh tay phải của một người trong số bọn họ, rõ ràng có vết
máu và đã được quấn băng. lão thôn trưởng từng có lòng tốt hỏi thăm vài
câu, xem bọn họ có muốn mời bác sĩ trong thôn trang tới khám hay không.
Không ngờ lại bị mấy người này kích động cự tuyệt.
Người leo
lên Tuyết Sơn, thường xuyên có người ngã xuống bị thương. Khi đó lão
thôn trưởng không để ý mấy. Nhưng hiện tại nghe trưởng phòng Ba Tang vừa hỏi, lập tức nói ra nghi ngờ của mình.
Vừa nghe lão thôn
trưởng nói ngày hôm qua sau khi đoàn người này trở về, liền không ra
ngoài nữa, trưởng phòng Ba Tang quyết định lập tức bắt đám người này.
Hai bên đều là năm người, nếu không bị dùng mưu kế, vẫn có cơ hội thành
công bắt được bọn họ.
Sau khi mấy người kiểm tra súng ống,
lặng yên không một tiếng động đánh bọc sườn vào hai bên nhà gỗ. Chỉ có
điều khi Bành Phi đá văng cửa phòng, xông thẳng vào trong, mới phát
hiện, trong nhà gỗ cản bẳn không có một bóng người.
Trưởng
phòng Ba Tang quan sát kiểm tra căn nhà gỗ một hồi. Từ phần nước thừa
trong chén trà đặt trên bàn còn ấm có thể cho ra kết luận, khẳng định
đối phương mới rời khỏi không lâu. Cùng lúc đó, Chu Thụy cũng phát hiện
sau nhà có dấu chân hỗn amk.
Theo dấu chân mọi người đuổi
theo, cũng đi thông lên Tuyết Sơn. Sau khi đuổi theo mấy phút, bọn họ
thấy khoảng năm trăm mét phía trước, có bóng dáng của mấy người.
Ngay lập tức trưởng phòng Ba Tang liền nổ súng cảnh báo, muốn mấy người kia xuống. Không ngờ được đối phương trực tiếp bắn thẳng về phía bọn
họ. Nếu không phải phía trước bọn họ có tảng đá lớn chắn, chỉ sợ trưởng
phòng Ba Tang đã phải hi sinh vì nhiệm vụ này. Đây cũng là tiếng súng mà Trang Duệ nghe thấy.
Thấy đối phương có vũ khí tự động, để
tránh thương vong, Ba Tang để lại hai người trấn thủ ở lối ra khỏi Tuyết Sơn đi thông tới thôn trang. Hắn quyết định trước hết rút người về đây. Theo suy đoán trở lại thôn trang, đúng lúc gặp được Trang Duệ đi tới.
Bành Phi dường như có chút bất mãn đối với mệnh lệnh rút về của trưởng
phòng Ba Tang. Chờ sau khi Ba Tang nói xong, hắn mở miệng nói:
- Trang ca, đối phương tổng cộng chỉ có năm người. Theo tôi nghĩ, chỉ
cần tôi và anh Chu lên, nhất định sẽ bắt được tất cả bọn họ...
- Vô nghĩa, cậu tưởng mình cái gì cũng có thể làm sao? Ở trên Tuyết Sơn lại không cây cối. Cậu có thể tránh được mấy phát súng?
Trang Duệ tức giận trừng mắt nhìn Bành Phi một cái. Tiểu tử này thật sự
tưởng rằng bộ đội đặc chủng đã là thiên hạ thiên hạ sao?
- Chúng ta không lên, bọn họ lại không xuống, vậy phải làm sao bây giờ?
Sau khi nghe Trang Duệ nói xong, Bành Phi bĩu môi. Theo hắn thấy, tuy
rằng tấn công dựa vào sức mạnh có tính nguy hiểm nhất định. Nhưng mượn
nham thạch trên núi che chắn, hắn vẫn có khả năng đánh ngã mấy tên săn
trộm này.
- Không xuống? Sao cậu biết bọn họ không xuống chứ?
Trang Duệ nghe vậy nở nụ cười, quan sát căn phòng một chút. Sau đó, hắn chỉ vào một chỗ góc, nói:
- Thấy không, những lều trại và mọi thứ khác đều chưa mang đi. Cậu cho
là bọn họ đều là siêu nhân, có thể ở trên núi tu luyện thành tiên sao?
Tuyết Sơn nhiều năm tuyết đọng không tan. Cho dù bây giờ đang là ba
tháng mùa xuân, nhưng ở trong này, ban đêm nhiệt độ vẫn giảm xuống dưới
không độ. Càng không cần phải nói tới chuyện tiếp tục lên Đại Tuyết Sơn. Nơi đó tuyệt đối là nơi nước đóng thành băng.
Đám săn trộm này đi gấp rút như vậy, ngoại
trừ mang theo súng ống ra, các vật phẩm khác trên cơ bản đều bỏ lại
trong phòng. Trang Duệ không tin, đám người kia có khả năng ở trên Tuyết Sơn lâu, chịu đựng được cái lạnh dưới không độ.
Trang Duệ
cũng không sợ bọn họ vượt qua Tuyết Sơn tìm đường khác để đi xuống. Bởi
vì hiện tại đã là buổi chiều. Đám người kia căn bản không có khả năng
vượt qua Tuyết Sơn trong nhiệt độ không khí đột nhiên giảm mạnh như vậy.
Cho nên chỉ cần bảo vệ con đường xuống núi, hình thành cục diện ôm cây
đợi thỏ. Trừ phi bọn họ cam tâm tình nguyện ở trên núi bị đông chết, nếu không nhất định sẽ thành thành thật thật xuống dưới núi.