- Ơ, vậy cũng đúng. Cực cực khổ khổ đi lên liều mạng với bọn họ,
chẳng thà ở dưới chân núi uống rượu ôm cây đợi thỏ. Trang ca, sách lược
này của ngài thật tốt.
Sau khi Bành Phi nghe Trang Duệ nói
xong, cẩn thận suy nghĩ, không khỏi vỗ chân trầm trồ khen ngợi. Ngược
lại không phải hắn không thể tưởng tượng được chủ ý này, chỉ có điều có
một thời gian không động đao động súng, cảm thấy trong lòng thật sự ngứa ngáy, căn bản sẽ không có suy nghĩ về phương diện này.
- Đây không phải là sách lược của tôi mà là chủ ý của trưởng phòng Ba Tang.
Tôi chẳng qua là bắt chước lời người khác thôi...
Trang Duệ
kín đáo nâng trưởng phòng Ba Tang lên. Sự thật đúng là như thế. Ba Tang
để hai người bảo vệ ở đường rời khỏi núi, cũng cân nhắc đến nhân tố này. Trưởng phòng Công an huyện cũng không phải dễ làm.
- Trang ca, vậy cứ theo như lời ngài nói để xử lý...
Bành Phi đứng dậy, vừa cười vừa nói:
- Ha ha, tôi đi mua hai con dê, nướng xong cầm đến sơn khẩu ăn. Mẹ nó, phải khiến bọn khốn kia thèm chết mới được.
Nơi sơn khẩu bất luận ra hay vào, địa thế đều khá hẹp. Đám người Bành
Phi muốn tấn công đi lên khó, mặt khác người muốn xuống cũng không dễ
dàng. Cho nên chỉ cần bí mật chú ý, bảo vệ tốt sơn khẩu, đám người săn
trộm trên núi muốn xuống dưới cũng không có biện pháp gì tốt.
Mặt trời chậm rãi lặn xuống phía tây. Hình bóng Đại Tuyết Sơn nằm ở
phía tây, dần dần trở nên lạnh hơn. Gió núi gào thét, nhiệt độ không khí từ 7, 8 độ ban ngày đột nhiên giảm xuống dưới 0 độ.
Ở trên
sườn núi, cách sơn thôn dưới chân núi, có một đống lửa trại. Bốn người
vây quanh đống lửa trại còn lạnh đến mức run rẩy. Còn có một người trong đội ngũ chỉ khoác một cái áo quân phục duy nhất, đứng ở nơi trống trải
quan sát tình hình dưới chân núi.
Bên cạnh lửa trại, một
người đàn ông thấp bé khoảng ba mươi tuổi, trong lòng lo lắng, cẩn thận
quan sát người đàn ông mặt sẹo bị băng bó quanh vai, nói:
- Đại ca, trời lạnh quá. Đại ca còn có cái gì ăn được nữa không?
- Con mẹ nó, cậu lúc nào cũng chỉ biết ăn, ăn. Muốn ăn tự kiếm lấy mà ăn.
Người có vóc dáng nhỏ hơn vừa nói xong, mặt người đàn ông mặt sẹo liền
tối sầm lại, trở nên hung ác. Hắn đứng lên đạp một cước khiến người kia
ngã xuống đất, thuận tay rút dây thắt lưng, hung hăng quất vào người có
vóc dáng thấp bé kia.
- Đại ca, tha mạng, tha mạng. Cái này,
cái này cũng không trách tôi được. Tôi nhìn thấy công an liền trở lại
báo cáo. Tôi vì sao biết bọn họ chỉ có bốn năm người chứ...
Người có vóc dáng thấp nhỏ kêu những tiếng kêu thê lương lăn lộn một
hồi. Trong núi, tiếng động truyền đi rất xa. May mắn đám người này đang ở khu vực tuyết đọng chưa bao trùm tới. Nếu không, nói không chừng sẽ
khiến cho tuyết lở.
- Mẹ nó, không biết, không biết. Chính
bởi vì cậu không biết, mới khiến các huynh đệ bị vây ở chỗ này. Lão tử
đánh chết cậu...
Lời nói của người có vóc dáng thấp bé khiến
người đàn ông cao lớn càng thêm tức giận. Hắn dùng sức, giơ cao thắt
lưng liên tục quất xuống. Tuy rằng người có vóc dáng thấp nhỏ mặc dày,
vẫn thấy đau lại càng thêm lăn lộn.
- Hồ tử ca, Thôi được rồi, đánh chết hắn cũng không có tác dụng. Chúng ta suy nghĩ nên làm thế nào để xuống núi thì tốt hơn.
Một người ngồi ở bên cạnh đống lửa nãy giờ không nhìn thấy giớ, giờ
phút này mới bước ra ngoài căn ngăn. Nội chiến thì có ích lợi gì chứ?
Chỉ uổng công khiến đám cảnh sát dưới chân núi kia chê cười các người.
Người đàn ông mặt sẹo họ hồ cũng đã đánh mệt, ném dây thắt lưng xuống, tức giận nói:,
- Xuống núi? Làm thế nào để xuống núi? Con mẹ nó, chỉ biết nói. Chẳng lẽ có thể bay qua vách núi này hay sao?
Người đàn ông mặt sẹo họ Hồ oán hận ngồi ở bên cạnh đống lửa, nhìn
người đàn ông thấp bé nằm giả chết trên mặt đất. Hắn thật sự muốn giết
chết gã. Nếu không phải vì gã, mọi người cũng sẽ không rơi vào bước
đường cùng này.
Người đàn ông mặt sẹo này vốn là họ Hồ. Năm
nay hắn bốn mươi bảy tuổi, là người Tứ Xuyên. Từ năm mười bảy, mười tám
tuổi đã đi theo trưởng bối trong gia tộc đi săn trộm ở khu vực rộng như
Tây Tạng, Tân Cương. Ở phía tây bắc có thể xem như là một người có danh
tiếng lừng lẫy.
Người đàn ông mặt sẹo làm nghề trộm săn này
đã hai ba mươi năm. Hắn đã có con đường riêng của mình để đưa một vài
động vật quý hiếm được bảo vệ từ trong nước qua biên giới vnước Nga để
buôn bán với bên Âu Châu kiếm chác một món lời kếch sù.
Từ
khỉ lông vàng ở vùng Tứ Xuyên đến con la hoang linh dương của vùng Tây
Tạng. Còn có gấu chó, linh cẩu, nga hầu linh, tỳ linh, hoàng dê, bàn đơn là những động vật được các quốc gia bảo vệ. Người mặt sẹo không biết đã tự tay mổ bao nhiêu con.
Bởi vì ngoài danh tiếng, thủ hạ
trong nhóm của người mặt sẹo cũng có đã bỏ mạng mấy chục người. Kỳ thật
từ năm sáu năm trước, người đàn ông mặt sẹo đã rất ít khi tự mình đi săn trộm. Nhưng vào năm trước, có một phú hào Âu Châu khi du lịch ở Tây
Tạng, đã thấy một con báo tuyết tuyệt đẹp, liền thông qua mấy lần liên
lạc tìm được tới người đàn ông mặt sẹo, ra giá ba trăm ngàn đôla, muốn
bộ lông hoàn chỉnh của con báo tuyết này.
Đây chính là một
chuyện kinh doanh lớn. Sau khi người đàn ông mặt sẹo chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, dẫn theo năm người tới huyện Tả Cống. Chỉ có điều hắn không ngờ
được hiện tại hắn vừa mới đến Tả Cống bắt đầu đi săn, đã bị cảnh sát
theo dõi.
Người đàn ông mặt sẹo này đã đấu trí và dũng khí
với đám cảnh sát suốt mấy chục năm, đương nhiên không có khả năng bị lật thuyền ở đây. Bởi vậy hắn lập một kế bỏ chạy ra ngoài, đi tới dưới chân Tuyết Sơn nơi phú hào Âu Châu phát hiện ra con báo tuyết.
Sau khi nghỉ ngơi một chút tại sơn thôn, đoàn người của người đàn ông
mặt sẹo liền leo lên Tuyết Sơn. Nhưng sau ngày đầu tiên tìm kiếm, lại
không thu hoạch được gì. Điều này nằm ngoài dự liệu của hắn. 300 nghìn
đôla này không phải là chuyện dễ kiếm như vậy.
Nhưng ngay sau đó,, đội ngũ người đàn ông mặt sẹo bỗng nhiên phát hiện một con Kim
Điểu đang tấn công bắt cừu a-ga. Con Kim Điêu kia có hình thể khổng lồ.
Người mặt sẹo đã đi săn trộm suốt hai mươi, ba mươi năm cũng chưa từng
trông thấy con nào như vậy.
Con Kim Điêu này xuất hiện, trong lúc nhất thời người đàn ông mặt sẹo quên luôn chuyện con báo tuyết, lập tức ra lệnh cho mọi người đi theo nó, chuẩn bị tìm cơ hội tốt nhất để
bắn chết nó.
Phải biết rằng, Âu Châu thịnh hành săn thú. Có
rất nhiều người sẽ biến con mồi của mình thành tiêu bản, để khoe khoang
về thành quả của mình. Cũng có rất nhiều phú hào có sở thích sưu tầm
tiêu bản động vật. Điều này khiến cho thị trường tiêu bản ở Âu Châu cực
kỳ hưng thịnh.
Một vài tiêu bản của động vật quý hiếm xuất
hiện trên thị trường, thường có thể bán ra với giá cắt cổ. Theo hiểu
biết của người đàn ông mặt sẹo, Kim Điêu có hình thể lớn như vậy, nếu có thể bắn chết hoàn mỹ, làm thành một tiêu bản, khẳng định giá của nó còn cao hơn nhiều so với da của con báo tuyết kia.
Cái gọi là
giết chết hoàn mỹ, chính là chỉ chỗ mặt ngoài của con mồi không thể lộ
ra bất kỳ vết thương nào. Nói cách khác, bọn họ chỉ có thể bắn về phía
bụng của Kim Điêu, mà không thể trực tiếp bắn nổ đầu. Nếu đầu con chim
ưng đã mất, còn chế tạo tiêu bản cái rắm?
Chỉ có điều trong
quá trình săn bắt lại không được thuận lợi như người đàn ông mặt sẹo đã
tưởng tượng. Tính cảnh giác của con Kim Điêu kia cực cao. Sau khi nhìn
thấy có người tới gần, nó lập tức từ bỏ con cừu a-ga, chuẩn bị bay thẳng lên trên không.
Ngay khi Kim Điêu chuẩn bị bay lên cao, một
thủ hạ của người mặt sẹo đứng gần nó nhất đã nổ súng. Theo tiếng súng,
một con Kim Điêu ngã xuống mặt đất.
Người thủ hạ của hắn
tưởng rằng đã bắn chết con Kim Điêu kia, cao hứng chuẩn bị tiến lên xem
xét con mồi, lại không ngờ được con Kim Điêu kia chợt bay vọt lên. Hai
cánh vỗ mạnh, dùng móng vuốt sắc như dao găm, trực tiếp bấu vào thiên
linh cái của người thủ hạ kia.
Cái này cũng chưa tính là gì.
Người mặt sẹo vừa mới vừa đuổi tới gần vừa nâng họng súng lên, đã bị Kim Điêu nắm được vào bả vai. Cũng may móng vuốt nắm được bả vai hắn là bên chân bị thương. Nếu không bả vai của người đàn ông mặt sẹo này khẳng
định đã bị phế bỏ.
Trong lúc nhất thời, đồng bọn bị giết, lão đại bị thương, khiến những người săn trộm khác có chút chân tay luống
cuống. Điều này cũng đủ để Kim Điêu có cơ hội trốn chạy. Chờ tới lúc
người đàn ông mặt sẹo kịp phản ứng, Kim Điêu đã hoàn toàn không còn thấy tăm hơi.
Kết quả này khiến người đàn ông mặt sẹo muốn khóc
không nước mắt. Cả đời bắn chim ưng, linh lão lại bị chim ưng chạy thoát ngay trước mặt. Còn bị chết một huynh đệ. Đây quả thực chính là tiền
mất tật mang.
Chỉ có điều trên Tuyết Sơn có địa hình hiểm ác, người đàn ông mặt sẹo chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, mai táng qua loa
cho người đã chết kia. Sau đó, hắn dẫn theo mọi người xuống núi tạm thời nghỉ ngơi.
Nhưng bọn họ mới nghỉ ngơi còn chưa đến một ngày, chợt nghe được người có vóc dáng nhỏ con này hoang mang bối rối nói đại đội cảnh sát đã tới đầu thôn. Người đàn ông mặt sẹo có tật giật mình.
Thậm chí còn chưa kịp thu thập mọi thứ, đã trực tiếp dẫn theo mấy người
chạy trốn lên núi.