- Thối tử, ta sợ các ngươi lại gặp nguy hiểm gì, làm cho mẹ lo lắng!
Âu Dương Uyển trừng mắt.
- Được rồi, con nghe điện thoại!
Trang Duệ cầm điện thoại đi ra ngoài.
- Trang ca, chuyện đã làm tốt, ngày mai ta sẽ về Bắc Kinh...
Âm thanh của Bành Phi từ trong loa truyền tới, bên cạnh hắn hình như có không ít người, có chút ầm ỹ, nói chuyện đều là tiếng Nhật.
- Không có người chú ý tới ngươi chứ? Nhất định phải chú ý an toàn,
Trương Thiến mấy ngày nay luôn nhắc tới ngươi, mau gọi điện thoại cho
nàng...
Trương Thiến cũng đã mang thai hai tháng, nếu không
phải Bành Phi hiểu tiếng Nhật, làm việc lại cơ linh, lần này Trang Duệ
sẽ không cho hắn đi ra ngoài.
Bàn về chuyện mấy ngày nay Bành Phi tới Nhật Bản, phải nói về nhiều tháng trước.
Thời điểm đầu năm nay, trong giới đồ cổ Nhật Bản, đột nhiên truyền ra
một tin tức, đó là bọn họ phát hiện ra một di chỉ hầm lò có hơn ngàn năm lịch sử, hơn nữa còn khai quật được hai món gốm sứ nguyên vẹn...
Trải qua nhiều vị chuyên gia gốm sứ và lịch sử học của Nhật Bản, hai
món đồ sứ trên đúng là sản phẩm của ngàn năm trước, hơn nữa còn hướng
toàn bộ thế giới tuyên bố, kỹ thuật chế tạo gốm sứ của Nhật Bản ngàn năm trước, đã đuổi kịp Trung Quốc.
Cùng lúc đó, bọn họ ném lý
luận ra ngoài, những món gốm sứ Từ Châu truyền lưu nhiều năm ở Trung
Quốc, được truyền lưu ở Nhật Bản sớm nhất.
Tin tức đổi trắng
thay đen này, sau khi truyền vào trong nước, lập tức khiến sóng to gió
lớn nổi lên, trong nước có nhiều đoàn chuyên gia đi tới Nhật Bản, đi
khảo chứng cái gọi là đồ sứ "Đuổi kịp" của Nhật Bản.
Nhưng làm cho người ta uể oải là, cho dù là các vị chuyên gia, cũng không có cách nào xem xét ra nó là thật hay giả.
Mà cạo lớp phấn sứ bên ngoài đi giám định các bon, đúng là hai món này
có từ hơn một ngàn năm trước, các loại chứng cớ đều bất lợi cho giới đồ
sứ Trung Quốc.
Đúng vào lúc này, đột nhiên mọi người nhớ tới
lần đấu giá hơn một năm trước, nhưng đó không phải là đấu giá chính quy, cho nên không thu hình chứng minh, cho dù có một ít người nhảy ra nói
chuyện, cũng không có ý nghĩa gì.
Lý Đại Lực trong khoảng
thời gian này gấp như kiến bò trong chảo lửa, mỗi ngày đều có không ít
điện thoại gọi tới mắng chửi, nếu không phải cố kỵ bản thân của hắn lăng lôn trong giới hắc đạo, chỉ sợ đã có người đánh tới tận cửa.
Trang Duệ cũng bị lão gia tử điện thoại tới quở trách một phen, bảo hắn nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, lúc này Trang Duệ mới bảo Bành
Phi tới Nhật Bản một chuyến, hắn đã sớm dự liệu được chuyện này, sau khi chuẩn bị xong, chỉ chờ ra tay.
- Cha, ngài cứ nghỉ ngơi trước đi, con giao Phương Phương qua, đúa nhỏ này hơi phá phách.
Thời điểm giữa trưa, Trang Duệ và Hách Long cũng lái hai chiếc xe, chở
Tần lão gia tử đến nhà, đương nhiên, giới hạn là Trang Duệ, cha vợ mẹ vợ và lão gia tử, về phần hai thúc thúc (cậu), đều ở lại Hồng Kông.
Tần Hạo Nhiên rất ưa thích hai cháu ngoại, khi vào nhà ôm chúng không
buông tay, một mực ôm gia hỏa, mà Phương Phương vươn tay kéo kính mặt
của ông ngoại xuống.
- Không sao, không sao, thấy chúng là được rồi, lão gia tử không phiền đâu, ta có mệt sao?
Tần Hạo Nhiên nói là lão tử của hắn, Tần lão gia tử ngồi trên sa ***, trên người bộ dáng quấn quít, đang mừng rỡ cười ha hả.
- Các vị đang xem đài, hiện tại là hiện trường trực tiếp của các chuyên giá gốm sứ tổ chức ở Đông Kinh, mọi người đều biết, gần đây bởi vì Nhật Bản tuyên bố khai quật được di chỉ gốm sứ ngàn năm trước, sau đó tuyên
truyền khắp nơi, trong tay bọn họ có đầy đủ chứng cớ, chứng minh đồ sứ
của Nhật Bản là giả, chúng ta có thể nhìn thấy, đây là chủ tịch của công ty Sơn Mộc, mang theo hai món đồ sứ công bố tin tức.
Đang phát hình Phượng Hoàng Vệ, đột nhiên chọc vào tiết mục truyền bá, hấp dẫn lực chú ý của mọi người trong phòng.
- Bọn Nhật Bản này, rõ ràng không có lịch sử gì, không nên làm lớn như
vậy, cũng trách người quốc gia chúng ta bất thành khí, đem quốc bảo bán
cho bọn chúng, cho nên mới cho Nhật Bản cơ hội, đúng là sỉ nhục tử tôn
a!
Xem hình ảnh trên ti vi, Tần lão gia tử như bệnh đau tim,
Trang Duệ ngồi đối diện với hắn, mặt đỏ tận mang tai, đồ vật là do hắn
bán đi, đây không phải là mắng hòa thượng hói đầu sao?
- Cha, vật kia chưa hẳn là thật, chuyên gia gốm sứ của chúng ta đã nói rồi, trên tay của bọn họ có chứng cứ.
Tần Hạo Nhiên đối với vấn đề này thì khách quan hơn, nói xong lời này lại nhìn Trang Duệ, nói ra:
- Tiểu Duệ, ngươi là người chơi đồ cổ, ngươi thấy thế đồ sứ là thật hay giả?
- Con?
Trang Duệ sững sờ thoáng một phát, không nghĩ tới nhạc phụ đại nhân lại hỏi mình, thời điểm đang chuẩn bị trả lời, đột nhiên từ trên TV nhìn
thấy hình ảnh quen thuộc, vội vàng nói:
- Cha, xem tivi thì biết rõ, kết quả sẽ có ngay đấy!
Người nọ xuất hiện trên TV, chính là nghiên cứu viên Điền Phàm của bảo
tàng cố cung, hắn với tư cách là chuyên gia gốm sứ đi tới Nhật Bản gần
đây, cũng là Điền Phàm yêu cầu tổ chức buổi công bố tin tức này.
- Các vị truyền thông, thật cao hứng khi các vị tham gia lần công bố tin tức này...
Gần đây Trang Duệ cảm thấy nghiên cứu viên Điền Phàm có chút chất phác, rõ ràng biểu hiện rất có chút quy phạm, sau khi đọc diễn văn ngắn ngủi, nói tiếp:
- Đối với chuyện Nhật Bản công bố tìm được di chỉ
gốm sứ gần đây, ta muốn nói rõ là, hai món đồ sứ này, chính là hàng mỹ
nghệ hiện đại!
Điền Phàm nói ra lời này giống như một quả bom ném vào trong đám người, cho dù là người xem TV, hay là phóng viên ở
hiện trường công bố tin tức, tất cả đều đứng dậy.
- Chúng ta
có đầy đủ chứng cớ chứng minh, hai món gốm sứ này là sản phẩm mỹ nghệ
của một vị đại sư trong nước chúng ta, hắn căn cứ vào mảnh vỡ gốm sứ
quan diêu Từ Châu hơn một ngàn năm trước, thành công phỏng chế ra sản
phẩm tiến cống cho hoàng cung... Nói cách khác, hai món gốm sứ của Nhật
Bản vốn có, chẳng qua là tác phẩm của vị đại sư này mà thôi, cái gọi là
truyền thừa gốm sứ Trung Quốc đến từ Nhật Bản, chỉ là một trò cười không cười nổi mà thôi.
Điền giáo sư cũng không để ý hò reo của
những người phía dưới, sau khi hắn độc bản thảo bằng tiếng Trung xong, ở hiện trường dùng Anh ngữ và Nhật ngữ phiên dịch ra, hội trường trở nên
hỗn loạn.
Tất cả phóng viên ở hiện trường đều giơ cánh tay
lên, hy vọng có thể đạt được cơ hội hỏi, ngày nay thông tin phát triển,
đây là một thông tin giật gân, cũng có thể nói là một trò gièm pha với
gốm sứ Nhật Bản.
Dùng hàng mỹ nghệ của nước khác, bảo là đồ
cổ khai quật được của quốc gia mình, đó không chỉ là gièm pha, mà là trò cười, nếu như chuyện này là thật, chỉ sợ giới học thuật Nhật Bản, sẽ bị các học giả thế giới khinh bỉ.
- Dã Hợp tiên sinh, ngài có thể xác định, hai món đồ sứ này là đồ vật của ngàn năm trước hay không?
Sơn Mộc Quân và Dã Hợp ngồi ở hàng cuối cùng của buổi công bố tin tức, giờ phút này trong nội tâm cũng có chút bất ổn.