Nếu như thứ này thật sự là giả, đối với Sơn Mộc Quân, đó chính là tai
nạn, hắn sẽ bị toàn bộ thế giới chế nhạo, mà công ty Sơn Mộc của hắn,
chỉ sợ sẽ sụp đổ.
- Sơn Mộc Quân, ngươi phải tin tưởng khoa
học, chúng ta đã nghiệm chứng các bon, hai món đồ sứ này, tuyệt đối là
kết quả của ngàn năm trước, những người Châu Á kia chỉ là vãn hồi mặt
mũi, mới nói như thế!
Dã Hợp bất mãn nhìn Sơn Mộc Quân, không tin nhãn lực của mình, chẳng lẽ ngay cả dụng cụ đo đạt là giả sao? Đến
nay mới thôi, đã dùng công cụ đo các bon để kiểm tra gốm sứ, còn không
có xảy ra sơ suất gì.
Sơn Mộc Quân đứng lên cúi đầu với Dã Hợp, nói ra:
- Thực xin lỗi, Dã Hợp tiên sinh, là ta không đúng, ta không nên hoài nghi ngài.
Phải biết rằng, lần này Nhật Bản tuyên bố tìm được một di chỉ gốm sứ
hơn một ngàn năm trước, mà tin tức này do công ty Sơn Mộc tuyên bố, từ
khi tuyên bố tin tức này đến nay, công ty Sơn Mộc, đạt được sự phát
triển trước giờ chưa từng có, rất nhiều người Nhật Bản đang chọn mua đồ
sứ, đầu tiên đều chọn mua sản phẩm của công ty Sơn Mộc.
Cộng
thêm việc Dã Hợp công khai trợ giúp, chẳng qua qua bao nhiêu tháng, thị
trường gốm sứ của công ty Sơn Mộc đang héo rút lại, chẳng những thu phục được thị trường bị mất, hơn nữa chiếm được một nửa thị trường gốm sứ
của cả Nhật Bản.
Cho nên Sơn Mộc không dám đắc tội Dã Hợp,
đừng nói trong lòng của hắn cũng nhận định đây là đồ thật, cho dù là
giả, hiện tại Sơn Mộc Quân phóng lao phải theo lao.
- Điền tiên sinh, với tư cách là một học giả nổi danh như ngài, ngài sẽ chịu trách nhiệm vì những lời đã nói của mình chứ?
Nhìn thấy tình cảnh xúc động của quần chúng, Sơn Mộc Quân cũng không
nhịn được nữa, nếu như làm cho công chúng hoài nghi, vậy ảnh hưởng sinh
ra sẽ không thể lường nổi với công ty của hắn.
- Người đã công bố tin tức tìm được di chỉ lò gốm chính là Mộc tiên sinh?
Điền giáo sư tuy đã hơn năm mươi nhưng nhãn lực đúng là rất tốt, cách bảy tám hàng ghế, liếc mắt đã nhìn ra người hỏi là ai.
- Hai món đồ sứ này, chính là truyền thừa văn hóa dân tộc của Nhật Bản, không thể để cho người ta chửi bới được.
Lời nói này của Sơn Mộc Quân đã khiến cho phóng viên của Nhật Bản trầm
trồ khen ngợi, nơi này là sân nhà của họ, trong lúc nhất thời lộ ra khí
thế bàn bạc, chính nghĩa đắc thế.
- Sơn Mộc tiên sinh, ngươi xác định hai món đồ sứ này là đồ khai quật từ trong lòng đất ra?
Điền giáo sư đứng dậy nhìn Sơn Mộc Quân đang lớn tiếng chất vấn, bộ
dáng nhỏ bé của hắn lộ ra tức giận cũng không nhỏ chút nào, giờ phút này như biến thành to lớn hơn.
- Lão Điền làm tốt lắm!
Ở trong trang viên của mình, nghe được câu hỏi của Điền Phàm, Trang Duệ nhịn không được mà vũ đùi hưng phấn.
Sau hoạt động giám bảo ở Tế Nam lần trước, Trang Duệ và Điền giáo sư
cũng có tiếp xúc mấy lần, xem như quen thuộc lẫn nhau, hắn không có thể
nghĩ đến gần đây Điền giáo sư là người không thích nói nhiều, trong tính cách lại kiên cường như thế.
- Tiểu Duệ, ngươi quen biết Điền giáo sư?
Ngồi ở bên cạnh Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên cũng nhìn ra con rể nhiệt
huyết sôi trào, nghe được Trang Duệ nói thế, cũng quay đầu lại hỏi.
- Ách... Có quen biết, đều là người trong giới đồ cổ, bình thường tiếp
xúc không ít, không nghĩ tới lần này là hắn đi Nhật Bản...
Trang Duệ pha trò, đâu chỉ quen biết, tin tức mà Điền giáo sư dựa vào để mở buổi công bố tin tức này, đều là hắn đặt kế, mà Tần lão gia tử vừa
mới nói lời khinh bỉ tử tôn, bề ngoài hắn cũng không có thoát khỏi liên
quan.
- Vị Điền giáo sư rất không tồi, là nhân vật chính khí
của Trung Quốc, tiểu Duệ, sau này có cơ hội dẫn ta đi làm quen một chút.
Tần Hạo Nhiên là một văn nhân, tạo nghệ đối với văn hóa cũng sâu, nhưng vì bận rộn sinh ý gia tộc, không có bỏ công đi nghiên cứu.
- Được được, cha à, xem ti vi đi!
Trang Duệ gật đầu đáp ứng, mà buổi công bố tin tức này, song phương đều có mùi thuốc súng nồng đậm.
Sơn Mộc Quân chất vấn Điền giáo sư, hơi có vẻ vội vàng xao động, Dã Hợp kéo hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói vài lời.
- Nếu như Điền giáo sư không cầm ra chứng cớ, ta sẽ khởi tố ngươi về tội vu
khống nghiên cứu học thuật của chúng ta, chuyện này với chúng ta là một
sự vũ nhục rất lớn.
Sau khi được Dã Hợp bày mưu đặt kế, ngôn
từ của Sơn Mộc trở nên sắc bén, mà hiện trường biến thành buổi đọ dao
kiếm bằng lời nói của hai bên, các phóng viên kẹp ở giữa, ngược lại có
chút không biết làm sao.
Nhưng hai phe giằng co, vốn là một đề tai tốt, Sơn Mộc Quân đưa ra nghi vấn, bản thân ký giả rất thích vấn đề này.
Cho nên không có phóng viên nào đưa ra nghi vấn phản bác mặt mũi của
hắn, mà đang sửa sang lại câu chữ, dùng dụng cụ tùy thân truyền tin tức
về cho đơn vị của mình.
Về phần những phóng viên quay phim,
càng đem cameras nhắm ngay vào hai người, đem toàn bộ biểu lộ trên gương mặt của hai người quay lại, cho dù có mờ ám nào cũng không bỏ qua.
Mà chương trình này cũng thu hút sự quan tâm của công chúng các quốc
gia, tất cả đều bị buổi công bố tin tức này mà hấp dẫn, mà tỉ lệ người
xem của Phượng Hoàng Vệ tăng lên chóng mặt.
Đang ở Bắc Kinh
Trang Duệ cũng không nghĩ tới Điên giáo sư, lại dẫn tới phong ba chấn
động như vậy, đã lực ảnh hưởng của giới học thuật bản thân.
- Sơn Mộc tiên sinh, trên tay ngài có mang theo cái rương, có phải là những "Cổ sứ" khai quật được hay không?
Thời điểm Sơn Mộc Quân đòi chứng cứ, bỗng nhiên Điền giáo sư đổi giọng, nhắc tới đồ sứ.
- Đúng vậy, Điền giáo sư nói nó là đồ giả, không biết chứng cớ ở đâu?
Khảo cổ là chuyện cần nghiêm túc và bằng chứng, chứ không phải nói linh
tinh.
Sơn Mộc Quân đem cái rương đặt lên mặt bàn, dưới sự bảo vệ của các bảo vệ, đem đồ sứ từ trong cặp đặc chế mang ra trên bàn.
Cử động này của Sơn Mộc Quân, cũng là do Dã Hợp bày mưu tính kế, hắn
muốn cho người xem TV trên thế giới, hung hăng tát vào mặt giới học
thuật Trung Quốc.
Bởi vì Dã Hợp tin tưởng, hai món đồ sứ này
là thật, không ai có thể tìm được bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào, hơn
nữa trong tay của Sơn Mộc Quân, còn có báo cáo giám định các bon.
- Ta cũng có hai món đồ sứ, muốn mời Sơn Mộc tiên sinh xem xét một
chút, phải chăng là nó cũng giống như đồ sứ khai quật được của Nhật Bản
hay không?
Điền giáo sư cười một cái, từ dưới bàn lấy ra một cái rương, lấy ra hai món đồ sứ.
- Oa, giống nhau?
- Đúng vậy, hoàn toàn giống nhau!
- Trời ạ, điều này sao có thể chứ, có tới bốn món đồ sứ, rõ ràng là tương tự nhau?
Sau khi nhìn thấy Điền giáo sư lấy đồ sứ ra, toàn trường đều sôi trào,
bởi vì đồ sứ Điền giáo sư lấy ra, hoàn toàn giống với hai món của Sơn
Mộc Quân, ít nhất là những ký giả này, không cách nào nhận ra điểm khác
biệt giữa hai bên.
- Cái này...
Sơn Mộc Quân bị cử động này của Điền giáo sư làm khiếp sợ, hắn ở gần đồ sứ như vậy, cho
nên nhìn thấy hai món đồ rất rõ, Sơn Mộc Quân cảm thấy đầu mình như sắp
nổ tung.