- Ha ha!
Trang Duệ ở trước TV nhìn thấy màn này, không khỏi
cười lên, hắn bố cục trước chính là lấy tiền của Sơn Mộc Quân, lập tức
thông tri cho Từ Quốc Thanh, bảo hắn đốt chế ra hai món giống như tác
phẩm trước đó.
Mục đích Trang Duệ làm như vậy, chính là sợ
những tên Nhật Bản này làm ra chuyện vô sỉ gì đó, hiện tại xem ra, quả
nhiên là có công dụng.
- Điền giáo sư, ngươi có thể xuất ra
hai món đồ sứ này, cũng không thể nói ra vấn đề gì, hai món đố sứ này
chúng ta khai quật nhiều tháng trước, các ngươi hoàn toàn có thời gian
phỏng chế giống như vậy a, ta đã từng nghe nói qua, năng lực làm giả của quý quốc rất mạnh a!
Ngồi ở hàng cuối cùng, Dã Hợp nhìn thấy chuyện này thoát khỏi phạm vi khống chế của hắn, lập tức đứng dậy nói
chuyện một phen, khoan hãy nói, lời này lọt vào tai của cánh phóng viên
quốc tế, biến thành hợp lý.
- Vô sỉ!
Giờ phút này, vô số người ngồi trước TV cũng mắt một câu như vậy, cho dù tao nhã như Tần Hạo Nhiên cũng là như thế.
- Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Trong lòng Trang Duệ thầm mắng một câu, may mắn là bản thân mình vẫn còn chuẩn bị ở sau.
Điền giáo sư cũng không để ý tới Dã Hợp, cười cười nói:
- Ta đã lấy hai món này ra, đương nhiên có bằng chứng chứng minh hai
món đồ sứ này có cùng nguồn gốc với các vị, nhưng nếu hủy hoại hai món
đồ sứ tinh phẩm này, các vị nguyện ý không?
- Đây là quốc bảo của Nhật Bản, đương nhiên là không thể hư hao!
Dã Hợp cự tuyệt Điền giáo sư!
- Quốc bảo? Vậy thì cũng có giá chứ? Các ngươi có thể tùy tiện ra giá,
nếu như chứng minh đồ hư hao là sản phẩm thật, ta sẽ dựa theo giá của
các ngươi mà bồi thường. Nếu là sản phẩm giả, ha ha, vậy thì nói rõ đây
là đồ do con người làm giả mà ra, có nát cũng đáng đời.
Điền
giáo sư nói ra lời này làm cho người ở đây oanh động, nguyên bản tràng
công bố tin tức này đã bất ngờ, mà lúc này lại biến đổi bất ngờ, bây giờ biến thành đánh bạc!
Kỳ thật đồ sứ mới và củ, có điểm bất
đồng rất lớn, không thông qua một ít thủ pháp, cũng có thể bù đắp được,
cho dù là đập nát đồ sứ xem mặt cắt, cũng khóa mà phân biệt ra.
Phương pháp này xử lý phẩm chất bên trong của đồ sứ, nhưng trả giá thập phần lớn, đồ sứ phỏng chế, cũng chẳng cần làm loại này, cho nên đạp nát đồ sứ, là thủ đoạn có thể phân biệt thật giả nhanh nhất và đơn giản
nhất.
Nhưng có một điểm cần phải chú ý, mỗi một kiện tác phấm truyền thừa ngàn năm, đều là báu vật độc nhất vô nhị, nếu như đập nát
nó để chứng minh thật giả, không cách nào vãn hồi tổn thất được.
Mà bản thân người xem xét, mỗi khi xem xét một món đồ nào cũng cần tri
thức chuyên nghiệp, nếu như mỗi một kiện đồ cổ đều phải đập vỡ để xem
xét, thì trên đời này không còn tồn tại bao nhiêu đồ cổ cả.
Cho nên Điền giáo sư đưa ra yêu cầu này, toàn trường xôn xao, phóng viên có chút hiểu biết về đồ cổ, đã đưa ra nghi vấn trình độ chuyên nghiệp
của vị Điền giáo sư này.
- Nếu là thật, thì không cách nào dùng tiền để đền bù tổn thất được.
- Đúng vậy a, tuy đồ sứ có thể chữa trị, nhưng giá trị lịch sử và giá
trị bản thân nó, đã không còn được như lúc còn nguyên vẹn!
- Vạn nhất nếu giả thì sao? Không thấy vị Điền giáo sư kia cũng lấy ra hai món đồ sứ giống hệt à!
Trong lúc nhất thời, trong trang phân thành hai phái, một phái là đồng ý đạp nát xem xét, mà phái còn lại cảm thấy làm như vậy không ổn, đây là
vũ nhục đối với cổ vật được truyền thừa ngàn năm.
Giờ phút
này trong nội tâm của Sơn Mộc Quân phi thường mâu thuẫn, không đáp ứng
điều kiện của Điền Phàm, thì người ta cho rằng hắn có cảm giác chột dạ.
Nhưng nếu như đáp ứng, trong lòng Sơn Mộc Quân không có nắm chắc, không biết trước, dù sao hai món đồ sứ này cũng không phải là cái gội "Di chỉ hầm lò cổ" móc ra, mà là mua từ Trung Quốc.
Nói trắng ra,
đúng là Sơn Mộc Quân chột dạ, nếu như trong đồ sứ thật sự có huyền cơ,
cho dù mình phải mổ bụng tự vẫn, cũng không thể nào đền bù tổn thất do
sỉ nhục của mình mang lại cho giới học thuật Nhật Bản.
- Sơn
Mộc tiên sinh, ngươi cho rằng thế nào? Ngươi có thể công khai giá cả đồ
sứ cho mọi người biết được không, trước mặt nhiều bằng hữu phóng viên
như vậy, ta không có khả năng quỵt nợ, nếu như thật sự là đồ cổ, ta sẽ
dựa theo giá cả của ngươi mà bồi thường.
Hiện tại Điền giáo
sư cũng không thể dừng lại được nữa, nếu như không thể vạch trần ảo diệu bên trong đồ sứ, thì chuyện này vẫn chỉ là nghi án, thủy chung sẽ có
người tin tưởng và hoài nghi.
Hiện tại Sơn Mộc Quân lo được
lo mất, Điền Phàm đối với Trang Duệ thập phần tin tưởng, hơn nữa trong
túi hắn, còn có một tập chi phiếu tám ngàn vạn đô la mà Trang Duệ đưa
cho, đây cũng là tất cả tài chính mà Trang Duệ hiện giờ điều động được.
Nhớ tới chính mình nhận được điện thoại và biết được chuyện của người
trẻ tuổi này, trong lòng của Điền giáo sư cũng cảm giác được giống như
mông như ảo, vốn không cách nào khảo chứng được thật giả của hai món đồ
sứ, thời điểm các chuyên gia và một ít thành viên của tổ giám định buông tha, đột nhiên Trang Duệ cho hắn một vui mừng lớn.
Điền Phàm nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện di chỉ gốm sứ quan diêu Từ Châu xôn
xao một năm trước, lại do một mình Trang Duệ bày ra, hơn nữa còn lưu hậu thủ, giống như cũng nghĩ tới tình hình này.
Sơn Mộc Quân liên tục suy nghĩ, cũng khó quyết định chủ ý, suy nghĩ một lúc nữa, nói ra:
- Điền giáo sư, đạp nát đồ cổ để xem xét, cho tới bây giờ không có
chuyện giám định các tác phẩm nghệ thuật mà cần đập nát, ta phải cần
thận cân nhắc một chút.
- Xin cứ tự nhiên, nếu như ngài không dám, cũng đừng có tuyên dương khoe khoang cái gọi là tài giỏi về gốm sứ.
Điền Phàm nói lời này làm cho mặt Sơn Mộc Quân đen lại, nhưng hắn không nói lời nào, bảo mấy người bảo vệ đứng canh giữ đồ sứ, bước nhanh đi về bên cạnh Dã Hợp.
- Dã Hợp tiên sinh, ngài nói nên làm sao bây giờ?
Trong sự kiện lần này, Dã Hợp luôn là người đưa ra nhiều mưu kế cho Sơn Mộc Quân nhất, hiện tại Sơn Mộc Quân có chút hoang mang lo sợ, đương
nhiên phải tìm Dã Hợp bàn bạc.
- Ta muốn nhìn đồ sứ của đối phương trước.
Đối với chuyện đột nhiên có hai món đồ sứ giống nhau xuất hiện, đã làm
Dã Hợp nghi kỵ, dù sao lần này náo lớn như vậy, nếu như cuối cùng chứng
minh đồ sứ của bọn họ là đồ dỏm, không chỉ nói Sơn Mộc Quân, cho dù là
hắn có dùng máu của mình cũng không rửa sạch sỉ nhục lần này.
Sau khi được Điền Phàm đồng ý, Dã Hợp cầm kính lúp, cẩn thận tra xét kỹ hai món gốm sứ mà Điền Phàm mang tới.
Sau khi năm phút trôi qua, trên mặt Dã Hợp mỉm cười, thu hồi kính lúp,
bỏ vào trong túi, đánh mắt cho Sơn Mộc Quân, hai người đi qua một bên.
- Dã Hợp tiên sinh, như thế nào?
Sơn Mộc Quân sốt ruột hỏi.
- Ha ha, bọn người Trung Quốc ngại mất mặt không đủ, lần này lại đánh
tới trước cửa chúng ta, Sơn Mộc Quân, đáp ứng điều kiện của hắn, tùy
ngươi bảo bao nhiêu tiền, ta nghĩ, thắng lợi nhất định là thuộc về chúng ta.