- Móa, khổ như vậy a? Tại sao trước kia ăn lại không giống nhỉ?
Trang Duệ cũng móc thịt gan biển ra, từ từ bỏ vào miệng, nhưng nhịn không được nhổ ra, bởi vì thịt thứ này vừa đứng vừa khó ăn, làm cho Trang Duệ uống liền mấy ngụm nước ngọt, sau đó trực tiếp đem đám gan biển trong quần áo ra, ném ra xa xa.
Trang Duệ nào biết đâu rằng, mặc dù gan biển ăn ngon, nhưng gia công rất phiền toái, muốn rất phải là một người chuyên nghiệp, mới có thể đem nội tạng của gan biển móc ra, phương pháp ăn vừa rồi của Trang Duệ, chính là bỏ nội tạng của nó vào trong miệng, không khó ăn mới là lạ.
Chịu đau khổ, Trang Duệ cũng không đụng tới gan biển nữa, sau khi ăn xong những con hào kia, thoải mái vỗ vỗ bụng, nằm chỏng vó trên bờ cát.
- Móa, nóng như vậy?
Tuy hắn đang nằm dưới bóng râm của tảng đá ngầm, nhưng mặt trời trên cao cũng đốt nóng hơi nước chung quanh, làn da trên người của hắn cũng hồng lên, rơi vào đường cùng, Trang Duệ chỉ có thể đứng dậy, đi về phía bóng râm của cây dừa phía xa xa.
Rừng cây này cũng không riêng gì cây dừa, còn có rất nhiều đại thụ cành lá tươi tốt xum xuê, nhưng trên mặt đất cũng không có bao nhiêu lá rụng, chỉ có một chút cành cây khô, chắc lá cây bị gió biển thổi bay đi mất.
Rừng cây tuy cành lá rậm rạp, nhưng cơ hồ đều là cây lớn cao hơn mười mét, trong rừng đúng là lơ lỏng, cây và cách cũng dựa theo thời gian mà cao thấp không đều, nhưng hắn cũng không giống như dã nhân nguyên thủy ở trong rừng rậm, cho dù ở trong rừng, tầm mắt cũng rất khoáng đạt.
Trang Duệ vừa đi vào rừng cây, cái nắng thiêu đốt ở trên đầu được lá cây che chắn, lập tức cảm thấy một hồi nhẹ nhàng khoan khoái, nếu như không phải bản thân hắn sợ trong rừng có dã thú, Trang Duệ thoải mái thiếu chút nữa gào thét lên.
- Thực con mẹ nó ngốc, tại sao không sớm đi tới chỗ này...
Sau khi đi vào rừng cây, Trang Duệ mới phát hiện, trên mặt đất có không ít cây dừa lớn nhỏ, có lẽ đều bị cuồng phong thổi qua, tuy Trang Duệ bình thường không thích uống nước dừa, nhưng bây giờ hắn xúc động như muốn khóc.
Nước dừa có thể uống trực tiếp, thịt dừa có thể dùng làm thức ăn, hơn nữa đều có dinh dưỡng cao, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề an toàn, Trang Duệ có thể kiên nhẫn, chờ đợi đội cứu viện tới.
- Bản thân thật sự biến thành dã nhân rồi.
Từ trên bãi đá ngầm nhặt các tảng đá lớn nhỏ, nện vỡ một trái vừa uống nước, Trang Duệ thầm nghĩ tự giễu.
Từ lịch sử tiến hóa của nhân loại, vượn người với người là hai chi tiến hóa lớn nhất, chỉ có nhân loại biết cách nắm giữ và sử dụng lửa, nhưng Trang Duệ cầm hai khối đá đập vào nhau, đập bang bang bang cả buổi, cũng không thấy có hoa lửa xuất hiện.
Cái kết quả nay, làm cho Trang Duệ rất uể oải, thầm nghĩ tổ tông của mình năm đó làm sao biết cách sử dụng những tảng đá này nhóm lửa được chứ.
- Con mẹ nó, năm nay đúng là gặp nạn mà, trước khi máy bay nổ thì trên đó còn một ít lương thực và rượu mạnh, tại sao Bành Phi chỉ đưa ta một thanh tiểu đao?
Sau khi ăn uống no bụng, Trang Duệ nằm dưới bóng cây, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, tướng mạo của Âu Dương Uyển, Tần Huyên Băng, Lưu Giang, không ngừng hiện ra trong suy nghĩ của Trang Duệ.
- Trước khi đợi người ta cứu, ta phải sống trước đã.
Đột nhiên Trang Duệ nhảy lên, từ trên mặt đất nhặt một nhánh cây cứng rắn, phóng tới bãi cát.
- Nhân loại thế kỷ hai mươi mốt, hàng hải trên biển so với nhân loại thời thế kỷ mười lăm mười sáu rất khác biệt.
Kinh nghiệm sinh tồn của hắn có lẽ không kém, nhưng từ kiến thức, so với những người chuyên nghiệp thì hắn thúc ngựa cũng không đuổi theo kịp.
Cái khác không nói, hắn đã xem vô số bộ phim điện ảnh về nguy hiểm, cho nên Trang Duệ cũng học được cách muốn sống, giống như việc đốt cây khô để xuất hiện khói đặc, đương nhiên, biện pháp này trước mắt Trang Duệ không làm được, bởi vì hắn không thể đốt lửa.
Nhưng vẫn còn những biện pháp khác, việc Trang Duệ đang làm hiện giờ, chính là ở trên bờ cát khoáng đạt kia, dùng nhánh cây kéo lê ba chữ SOS thật sâu, là tiêu chí cầu cứu quốc tế.
- Không được, đồ chơi này quá mảnh.
Trang Duệ dùng nhánh cây viết một lúc, nhìn thấy đường cong tinh tế kia, không khỏi lắc đầu, đừng nói là phi cơ, ở cách xa một chút, đã không nhìn thấy mấy chữ này rồi.
Tiện tay ném nhánh cây đi, Trang Duệ dứt khoát dùng chân vẽ lên bờ cát.
Hạt cát nóng dưới sự thiêu đốt của mặt trời, giống như kim châm đâm vào chân Trang Duệ, Trang Duệ đau đớn nghiến răng nghiến lợi, tuy có thể tùy thời dùng linh khí trị liệu, nhưng loại đau đớn này, đúng là quá đau.
Lúc này Trang Duệ khát vọng nhất, chính là đôi giày vướng ận trong lúc vật lộn trên biển, lúc ấy hắn ném bỏ đôi giày, và đôi giày cũng đã chìm sâu xuống đáy biển Ấn Độ Dương rồi.
Dùng hơn hai tiếng đồng hồ, Trang Duệ ở trên bờ cát trắng này, vẽ ra ba chữ SOS dài hơn ba mươi mét, rộng hơn sáu mươi mét.
Sau khi vẽ xong, Trang Duệ cũng thu thập lá cây và tảng đá trong rừng, đặt dọc theo hình dạng chữ cái này, bởi như vậy, cho dù có bị cát chôn đi, kiểu chữ cũng không có sai lệch.
Sau khi làm xong tất cả những chuyện này, mặt trời từ từ ngã về tây, sắc trời cũng dần dần tối lại, cả đảo hoang vô cùng yên tĩnh, chỉ có sóng biển vỗ lên bờ cát là phát ra âm thanh.
Nếu như không phải nhìn thấy chim biển kiếm ăn trở về đảo, thậm chí Trang Duệ cảm thấy đây là một hòn đảo chết.
Nhìn thấy cảnh những chú chim bay trở về đảo, trong nội tâm của Trang Duệ vô cùng hâm mộ, nếu như mình có hai cánh, hiện tại có thể bay ra ngoài, cho dù bị gọi là điểu nhân, Trang Duệ cũng cảm tâm tình nguyện a.
Thời điểm mặt trời sắp lặn xuống biển, đột nhiên cả trời đất biến thành màu đỏ, bầu trời màu đỏ, biển cả màu đỏ, bờ cát trên bãi biển cũng biến thành màu đỏ.
- Đẹp quá!
Đây là lần đầu tiên Trang Duệ nhìn thấy mặt trời lặn trên biển, cho nên vô cùng thoải mái, cảnh đẹp như thế, có lẽ cũng chỉ có đường chân trời xa xa của biển cả mới có thể gặp được a.