Sở dĩ gian trưng bày gốm sứ của Trang Duệ có thể thuận lợi khai mở,
toàn bộ nhờ Eze Kenner trợ giúp, không có mấy trăm món đồ sứ Minh Thanh
của hắn, gian trưng bày gốm sứ của Trang Duệ cũng không có khả năng quy
mô như hiện nay.
Hơn nữa trong thời gian này, bỗng nhiên giá
cả gốm sứ trong nước tăng mạnh, Eze Kenner cũng không nói gì, từ trước
đến nay Trang Duệ vẫn bảo trì quan hệ hài lòng, tính toán Trang Duệ còn
thiếu nợ Eze Kenner một nhân tình rất lớn.
- Trang, vậy thì cám ơn ngài, ngày mai tôi sẽ có mặt, chúng ta có thể gặp mặt.
Eze Kenner nghe Trang Duệ nể tình như vậy, cũng thật cao hứng, nhưng
thời điểm hắn muốn cúp điện thoại, đột nhiên hắn nhớ tới một việc, vội
vàng nói:
- Đúng rồi, bằng hữu cũ, có một việc tôi phải nói
với anh, có một số người có hứng thứ với bảo tàng của anh, có ít người
có thái độ không hữu hảo.
- Cái gì? Tôi biết rồi, cảm ơn ngài, bằng hữu cũ.
Trang Duệ nghe vậy ăn cả kinh, hắn không nghĩ tới bảo tàng mình tìm được trên hoang đảo, lại có người tính toán mình?
- Mẹ kiếp, hiện giờ cũng không phải thời điểm liên quân tám nước, muốn
chiếm tiện nghi cũng không phải là ai cũng làm được a!
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Trang Duệ hung hăng mắng một câu.
Đầu tháng tư Bắc Kinh cảnh xuân tươi đẹp, hoa lan nở rộ hai bên của bảo tàng, hoa trắng phi thường xinh đẹp, một cổ hương thơm lan tỏa trong
không khí.
Sáng sớm bên ngoài bảo tàng Định Quang đã chật ních người, từ trong tràng cảnh này mà nhìn, hối hả rất náo nhiệt.
Những người này đều là phóng viên của các quốc gia khác, cũng có những
chuyên gia học giả từ các nơi hẻo lánh trên thế giới tới đây, càng không thiếu những tên đạo tặc quốc tới đến đây để điều nghiên địa hình, còn
vô số người dùng các loại thân phận tới đây!
Mà tin tức sau
đó sẽ diễn ra hội nghị học thuật, nhà bảo tàng Định Quang báo cáo bộ văn hóa, bởi vì quốc gia suy nhược đã lâu, bế quan tỏa cảng không tiến bộ,
hiện tại bảo tàng Định Quang có bảo tàng cấp quốc tế, đương nhiên quốc
gia cực kỳ trọng thị.
Chuyện này đáng giá để tuyên dương, kỳ
thật mấy ngày trước đó, bảo tàng cố cung đã bàn bạc với Trang Duệ, muốn
thu mua mặt nạ vàng và mỏ neo vàng của Trang Duệ, nhưng lại bị Trang Duệ cự tuyệt.
Nói đùa gì vậy? Trang Duệ cửu tử nhất sinh mới đạt được đồ chơi này, câu đầu tiên là quốc gia thu hồi? Trang Duệ cũng
không có giác ngộ cao thượng như thế, nếu đem những bảo bối này cất
trong kho lưu trữ của bảo tàng quốc gia, còn không bằng lưu lại trong
viện bảo tàng của mình, cung cấp triển lãm thu hút khách tham quan.
Cho dù sau này bên cố cung lui một bước, muốn cho dùng một đám bảo tàng hải tặc này mở gian trưng bày chuyên môn, thời gian là một tháng, Trang Duệ cũng không có đồng ý, bởi vì hắn lo ngại phương diện bảo vệ của cố
cung, cũng không thế nào yên tâm, từ khi thành lập tới nay, cổ vật trong cố cung bị trộm cũng không ít hơn năm lần.
Vốn vị lãnh đạo
đàm phàn với Trang Duệ, còn muốn gõ Trang Duệ mấy cái, nhưng sau khi
nghe ngóng bối cảnh của Trang Duệ, lập tức rụt cổ về, đối ngoại bắt đầu
trắng trợn tán dương Trang Duệ mở hội nghị học thuật có ý nghĩa sâu sắc.
Căn cứ vào nguyên nhân này, lần hội nghị học thuật này có cấp bậc cao
nhất, tràng diện lớn nhất, liên quan đến nhiều quốc gia, không thua gì
văn phòng bộ ngoại giao tổ chức đưa tin.
Mà bên ngoài bảo
tàng, không ngừng có mấy chiếc xe cảnh sát và quân đội qua lại, một ít
cảnh sát mặc đồng phục cầm súng canh gác, duy trì trật tự.
Phải biết rằng, trong lần hội nghị này có trung bày hai kiện trân bảo có giá trị liên thành, công tác an toàn phải đặt lên hàng đầu.
- Trang tổng, hôm nay tổng cộng có phóng viên của chín mươi ba quốc gia tới, đại tràng diện ah...
Trong phòng họp của bảo tàng, đang ở trong phòng hợp công tác nhân viên quan sát, trên mặt của Hoàng Phủ Vân có chút ít kích động, hôm nay tin
tức là do hắn ban bố, không thể nghi ngờ, lần này qua đi, danh tiếng của bảo tàng Định Quang tuyệt đối sẽ vang vọng thế giới.
Với tư
cách là người quản lý bảo tàng Định Quang, ngày sau Hoàng Phủ Vân trong
giới bảo tàng, cũng có một chỗ cắm dùi, bảo tàng có được mặt nạ vàng và
tác phẩm của Picasso, cho dù thế nào cũng được xếp vào hàng nhất lưu của giới bảo tàng.
- Hoàng Phủ huynh, ngươi cũng không đọc bảo thảo sao, ta thấy sẽ có phóng viên hỏi đấy!
Trang Duệ bất mãn nhìn Hoàng Phủ Vân, trong nội tâm cũng có chút khẩn
trương, hắn vốn không muốn xuất đầu lộ diện tham gia hội nghị, nhưng bởi vì hắn là người phát hiện, chỉ có thể do hắn trả lời các phóng viên,
người khác cũng không có trả lời thay được.
Hôm nay Trang Duệ ăn mặc long trọng, âu phục thì không nói, ngay cả gương mặt cũng cho người trang điểm sơ qua.