Trang Duệ nói rất chậm rãi, nhưng ngữ khí khi nói tới phần sau thì cao giọng hơn.
Nhìn thấy nữ phóng viên này còn muốn nói chuyện, Trang Duệ lại nói tiếp:
- Mặc khác, bình sứ Loni Aus của Hy Lạp có niên đại rất lâu, hình như
các vị cũng lấy được bằng cách không quan minh chính đại a? Thử hỏi một
quốc gia như vậy, có tư cách gì đi chỉ trích vấn đề nước khác? Đúng rồi, tôi nói lạc đề, tôi không vẫn chưa trả lời của cô, ta muốn nói là, nếu
như quý quốc có thể đem cổ mộ trả lại cho Ai Cập, những bức tranh chữ
cho quốc gia của tôi, còn trả lại các tác phẩm lấy được bằng cách không
quan minh chính đại cho các quốc gia khác, với tư cách tư nhân, tôi phi
thường nguyện ý trả lại mặt nạ vàng cho chính phủ Ai Cập mà không có bất cứ ràng buộc nào!
Trang Duệ nói đến đây liền dừng lại, liếc mắt nhìn vị nữ phóng viên kia, giống như cười mà không phải cười nói ra:
- Các vị bằng hữu đang ngồi ở đây với tư cách là nhân chứng, những lời tôi nói trong lúc sinh thời, vẫn còn hữu hiệu!
Trang Duệ được bước bình sứ Loni Aus của Hy Lạp, là một món đồ cổ trân
quý của Hy Lạp, có thâm niên cực lâu, bị bảo tàng Metropolitan dùng cách không quan minh chính đại lấy được, mà giá của nó, chỉ có bốn đô la!
Mà người bán chính là Robert Heck bị cảnh sát Italy truy nã đặc biệt,
mà trong suốt ba mươi năm đó, Italy một mực yêu cầu bảo tàng
Metropolitan trả lại tang vật, nhưng bảo tàng Metropolitan một mực từ
chối, đến bây giờ vẫn chưa trả lại, cho nên thanh danh của bảo tàng này
trên giới cực kém.
Trang Duệ nói lời này có ý tứ rõ ràng, ta
với tư cách tư nhân, đều nguyện ý chịu được tổn thất, đem tác phẩm nghệ
thuật giá trị liên thành mà trả lại, ta còn làm được, mà quốc gia ngươi
dùng thủ đoạn phi pháp cướp đoạt được không trả lại, có tư cách gì nói
người khác?
Trang Duệ nói ra những lời như thế này, đừng nói
nàng không có tư cách làm ra quyết định, cho dù có tư cách, cũng không
dám đáp ứng Trang Duệ.
Với tư cách một là một quốc gia có
lịch sử mấy trăm năm, nước Mỹ không có lịch sử và văn hóa của riêng
mình, đồ cất giữ trong bảo tàng của họ, đều là dùng thủ đoạn không đàng
hoàng mà có được.
Nếu như bảo tàng Metropolitan nguyện ý trả
lại các tác phẩm nghệ thuật kia, chỉ sợ cái bảo tàng này sẽ lâm vào cục
diện đóng cửa.
Trang Duệ nói ra lời này làm chi hội trường an tĩnh lại, với một người của quốc gia có cổ vật bị xói mòn nghiêm trọng, mà trong bảo tàng của một người còn lại, cổ vật trong viện bảo tàng đều dùng thủ đoạn phi pháp có được, có gì để nói?
Nếu như dựa
theo tư duy của Trang Duệ, chỉ sợ những quốc gia liên minh năm đó, trong bảo tàng của các quốc gia hiện tại là Anh quốc, nước Pháp, nước Đức,
Nga, nước Mỹ, Nhật Bản, Italy, áo hung đế quốc ( nay Áo cùng Hungary ),
đều trở nên trống rỗng.
Đương nhiên, trong một số quốc gia
khác cũng có cất chứa những cổ vật này, nhưng bọn họ và Trang Duệ không
có xung đột lợi ích, đương nhiên không đứng ra nói chuyện.
Mà phóng viên đến từ Ai Cập, cũng không nói gì, dù sao nói linh tinh về cổ vật của người ta, cũng không có sức thuyết phục, câu đầu tiên của Trang Duệ đã chặn đường nói chuyện của bọn họ, cổ vật Ai Cập xói mòn trong
bảo tàng của Anh Mỹ rất nhiều, tại sao các ngươi không đi đòi lại?
Vị nữ phóng viên bị Trang Duệ nói là đỏ cả mặt, nhưng không cách nào mở miệng phản bác, người Mỹ cũng chỉ muốn đi cầu của người khác, chưa bao
giờ nhìn xem bờ mông của mình sạch sẽ hay chưa, lúc này bị Trang Duệ nói thế làm cho nhục nhã.
- Tốt rồi, ta nghĩ vị tiểu thư này,
đối với câu trả lời của Trang tiên sinh rất hài lòng, ngài trước tiên có thể trở về tiến hành hội đàm với chính phủ của mình, nếu như có thể dựa theo Trang tiên sinh nói, chúng tôi nhất đinh sẽ trả lại, chúng tôi sẽ
vô điều kiện trả mặt nạ vàng lại cho chính phủ Ai Cập.
Hoàng
Phủ Vân tuy công tác ở nước Mỹ nhiều năm, nhưng đối với bản chất bên
trong của nước Mỹ cũng không hài lòng, trong lòng suy nghĩ một lát, đối
với vị nữ phóng viên bị tổn thương kia, lại hung hăng giẫm lên một cước.
- Vị tiên sinh này, xin ngài đưa ra vấn đề...
Hoàng Phủ Vân lại chỉ một người.
- Tôi là phóng viên của báo The Times, tôi muốn hỏi Trang tiên sinh, ở
thế kỷ mười bốn, là liên quân hạm đội của Anh và Đức liên hợp lại, bắt
được Vua Hải Tặc Klaus, nói cách khác, tang vật của Klaus, hẳn là do
nước Anh và Đức phân phối, không biết Trang tiên sinh có ý kiến gì về
vấn đề này?
Tên phóng viên đeo mắt kính cao gầy này, trực
tiếp đặt nghi vấn về vấn đề quyền sở hữu, muốn nói da mặt của những
phóng viên này thật dày, chuyện này cũng cầm ra nói, có bản lĩnh các
ngươi năm đó đi đào bảo tàng đi?