Hoàng Kim Đồng

Chương 735: Chương 735: Sơn Cư Đồ. (2)




- Trang lão sư, phiền toái ngài xem giúp tôi bức họa này.

- Vật này, ngài có từ đâu?

Thời điểm lão Tề tiến vào phòng, hắn đã dùng linh khí quan sát quyển trục trong tay lão Tề, phát hiện bên trong ấn chứa linh khí màu trắng cực kỳ nồng đậm, hẳn là thủ bút của đại sư cận đại.

- Ha ha, trước đây ít năm đi Thượng Hải, đổi được trong tay một người bạn, tôi không hiểu về tranh sơn thủy, cho nên đưa cho Trang lão sư xem giúp, phải chăng đây có phải là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền tiên sinh hay không?

Lão Tề cười cười, hắn lấy bức họa này ra, thứ nhất là hắn dùng hai vạn để mua được, đúng là muốn phân biệt thật giả, thứ hai, hắn muốn dùng bức họa này, khảo cứu trình độ của Trang Duệ.

Dù Tiêu Tuấn Hiền là họa sĩ nổi tiếng cận đại, nhưng tên tuổi cũng không có vang dội bằng Trương Đại Thiên, Tư Bì Hồng và Tề Bạch Thạch, không phải người chuyên nghiệp chơi thi họa, thậm chí còn chưa nghe qua tên của hắn.

Sau khi Trang Duệ nghe được lời này của lão Tề, gật gật đầu, trên mặt không có biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại cười, Trang Duệ biết rõ khuyết điểm của bản thân, đối với tri thức về lai lịch truyền thừa, biết rõ tương đối ít, cho nên hắn dùng phương thức thật ngốc, dùng một tia ý thức đem sơ yếu lý lịch của rất nhiều danh nhân, phong cách nghệ thuật, đều khắc sâu vào đầu.

Kết hợp với năng lực của đôi mắt, tăng thêm lý giải của hắn về các nghệ thuật gia cổ kim, hiện tại Trang Duệ tuyệt đối sẽ có thể đảm đương hai chữ "Chuyên gia".

Đối với Tiêu Tuấn Hiền, Trang Duệ vẫn có ấn tượng, hơn nữa không cần mở quyển trục, trong lòng Trang Duệ cũng nhận định, bức họa này tuyệt đối là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền, không thể nghi ngờ.

Bởi vì tuy Tiêu Tuấn Hiền là người Hồ Nam, nhưng lúc tuổi gia lại sinh sống ở Thượng Hải, hơn nữa bán tranh mà kiếm sống, lão Tề tới Thượng Hải mua được bức tranh này, đã nói rõ một số vấn đề.

Sau khi đeo bao tay lên, Trang Duệ vuốt ve quyển trục một chút, sao đó mới trải bức tranh lên mặt bàn.

Đây là một bức tranh sơn thủy điển hình của Trung Quốc, họa phong phi thường thanh nhã, nét vẽ rõ ràng, mang theo hơi hướng viễn cổ, biểu đạt một loại cảnh giới cao xa, biểu hiện bản lĩnh bất phàm của tác giả.

- Trang lão sư, Trang lão sư, ngài thấy bức họa này thế nào?

Trang Duệ xem xét một thời gian dài không nói gì, nhưng ở ngoài cửa còn mấy trăm người đang chờ đến lượt, Trương quản lý không khỏi nhỏ giọng nói với Trang Duệ vài câu, bảo hắn đưa ra lời bình phẩm nhanh lên.

Trang Duệ vốn đang chìm đắm trong bức tranh sơn thủy này, đột nhiên bị Trương Lực cắt ngang, ngẩng đầu, có chút mờ mịt nói ra:

- À? Không tệ a, không tệ, đúng là bút tích thật của Tiêu Tuấn Hiền!

Nhưng lời này của Trang Duệ, không khỏi có chút thiếu sức thuyết phục, xem đồ cổ không chỉ xem thật giả, nếu là thật, ngươi cũng phải nói đặc điểm và phong cách của tác giả, đương nhiên, đương nhiên còn một vấn đề khác, đó là giá của nó.

Cho nên Trang Duệ nói ra lời này, lão Tề và một ít người trong nghề, trên mặt lộ ra thần sắc thất vọng, hiện tại không có người nào đối chất với Trang Duệ, thiệt giả còn không phải dùng miệng nói là ra được a.

Sau khi trải qua chuyện đào bảo, lão Tề không còn liều lĩnh như vậy, rất lễ phép nói ra:

- Trang lão sư, ngài có thể cho chút lời bình được không?

- Ha ha, tôi sẽ nói vài câu tùy tiện a.

Trang Duệ nói đến đây, ở phía dưới liền an tĩnh lại, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở.

- Chúng ta, phi thường tôn sùng Tiêu tiên sinh, chắc có lẽ có nhiều người không rõ, Tiêu Tuấn Hiền tiên sinh là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng thời dân quốc, hơn nữa Tiêu tiên sinh đã từng vứt bỏ áo quan, buông tha chức quan mà bỏ đi làm lão sư, lúc ấy là người đầu tiên làm thế. Trong thời gian Tiêu tiên sinh đi làm lão sư, cũng tạo ra rất nhiều họa sĩ nổi tiếng sau thời giải phóng, như bọn người Trần Sư Sao, Lữ Phượng Tử, họ đều là học trò của Tiêu tiên sinh. Mà bức họa này của Tiêu tiên sinh có từ thời ngũ đại cự, tên là Sơn Cư Đồ, có thể nói là tinh phẩm của Tiêu tiên sinh, rất có giá trị sưu tập, xin chúc mừng ngài a.

Trang Duệ lại nói về họa phong của bản thân họa sĩ, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, kèm theo đạo lý, làm cho người nghe như mê như say, sau khi Trang Duệ bình phẩm xong, mọi người vẫn chưa tỉnh táo tâm thần, cảm giác có chút chưa thỏa mãn.

Qua hơn một một đồng hồ, Trương quản lý dẫn đầu, bỗng nhiên tiếng vỗ tay vang lên, thật lâu không dứt.

- Trang lão sư không phải là chuyên gia ngọc thạch sao? Tại sao lại tinh thông về quốc họa như vậy?

- Ngươi biết cái gì, cái gọi là chuyên gia trăm sự tự thông, bằng không thì làm sao có thể làm chuyên gia chứ?

- Lại nói, lời của Trang lão sư đúng là quá tốt, thật sự là được mở mang kiến thức a.

Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, mọi người nhao nhao nghị luận, dù có tiếng nghị luận thì cũng nói rất nhỏ, sợ quấy rầy Trang Duệ.

Muốn nói Trang Duệ vừa rồi sửa mái nhà dột, cũng phải có nhãn lực, cộng thêm một chút vận khí, sau một phen giảng giải này, đã làm hiển lộ ra, bọn họ được nhìn thấy tri thức lý luận của Trang Duệ.

Ở đây có không ít người chơi tranh chữ, nhưng trong số bọn họ có không ít người chưa từng nghe tới Tiêu Tuấn Hiền, nhưng khi nghe chuyên gia ngọc thạch như Trang Duệ nói ra và giải thích một phen, không ai là không tâm phục khẩu phục.

- Trang lão sư, tranh này đáng giá bao nhiêu tiền?

Sau khi phân thật giả, vấn đề giá cả được lão Tề chú ý nhiều nhất.

- Tác phẩm của Tiêu tiên sinh, có tiềm lực sưu tập rất lớn, nhưng giá cả tranh phong thủy cận đại không cao, tôi đoán giá hiện giờ của nó chỉ tầm bốn vạn đến sáu vạn.

Trang Duệ trầm ngâm một hồi, cho ra giá tiền này, nói thật ra, hắn rất muốn bỏ bức họa này vào túi, bởi vì tranh sơn thủy của họa sĩ cận đại rất ít, mà bức họa này có thể nói nó có tính đại biểu.

Có chút bằng hữu sẽ nói rằng, nếu là tính đại biểu, vì cái gì mà giá cả lại thấp như thế? Đây cũng là căn cứ theo nhu cầu của thị trường, Trang Duệ trước không phải nói, tiềm lực sưu tầm rất lớn, hiện tại giá cả thấp có nguyên nhân chủ yếu, đó là vì không có người nào lăng xê.

Chư vị thực cho rằng tác phẩm của bọn Trương Tề Từ, ngay từ đầu đã đáng giá như vậy? Còn không phải là sau khi có tên tuổi, mới tiến hành lăng xê, lúc này mới có hào quang vạn trượng trên thị trường tác phẩm nghệ thuật.

Nếu Trang Duệ có thể tiếp nhận bức tranh này, thì sẽ trưng bày nó trong viện bảo tàng của mình, biến nó thành bức tranh đầu tiên của họa sĩ cận đại Trung Quốc, cam đoan giá trị của bức họa này, lập tức tăng giá trị con người lên gấp trăm lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.