Hoàng Kim Đồng

Chương 938: Chương 938: Thỉnh cầu của cha vợ.(1)




Về sau, sản lượng sẽ rất ít, mà hạng mục bất động sản đã chấm dứt, không có tiền lời. Ngoại trừ mỏ quặng ngọc bích ở Thái Lan ra, về sau Trang Duệ sẽ không có khoản tài chính lớn như vậy.

Cho nên Trang Duệ thận trọng cân nhắc suy nghĩ một chút, quyết định xem mình nên đầu tư vào khoản kinh doanh này hay không.

Sau khi tiễn chân Mã Bàn Tử và Tống Quân, Trang Duệ trở lại trong viện, ngồi xuống một mình trầm tư suy nghĩ. Lẽ ra, với quan hệ giữa mình và Tống Gia, khoản đầu tư này, hẳn là một món lợi nhuận ổn định không thể thua lỗ. Tuy nhiên, bảo Trang Duệ ném hai mươi tỷ ra ngoài chỉ trong một lần, hắn vẫn phải cân nhắc kỹ.

- Alô? Ai gọi điện thoại tới vậy?

Bỗng nhiên, điện thoại di động của Trang Duệ đổ chuông. Hắn cầm điện thoại lên xem. Đây là một số điện thoại lạ.

- Alô, ai vậy?

Trang Duệ bắt đầu nghe điện thoại.

- Xin hỏi anh có phải là Trang Duệ không? Thủ trưởng muốn nói chuyện điện thoại với anh.

Phía bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ. Sau khi Trang Duệ đáp ứng, hình như điện thoại được trao cho một người khác.

- Tiểu Duệ, tôi là Đại Dũng.

Giọng nói uy nghiêm của Âu Dương Chấn Sơn, từ trong điện thoại truyền ra.

- Cậu? Sao... sao cậu có thời gian rảnh mà gọi điện cho cháu vậy? Có chuyện gì...

Trang Duệ vừa nghe là Âu Dương Chấn Sơn, không khỏi cầm di động đứng lên. Có lẽ bởi vì hắn tiếp xúc? So với ông cụ nhà Âu Dương, Trang Duệ càng sợ vị chưởng môn nhân hiện tại của Âu Dương gia này.

Tuy rằng cách đó tám ngày, cậu đã tới Tứ Hợp Viện ăn cơm, nhưng nói lý ra cậu chưa từng gọi điện thoại cho Trang Duệ. Điều này khiến Trang Duệ có chút cảm giác được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo.

- Ừ, cũng không chuyện gì. Thằng nhóc nhà Tống Gia đi tìm cháu sao?

- Đúng vậy, cháu vừa mới tiễn chân anh Tống. Cậu cả, làm sao vậy?

Trang Duệ có chút cảm giác khó hiểu. còn có chút uấn giận. Sau khi nghe cậu nói xong, vì sao mình lại có cảm giác giống như bị người ta giám thị?

Âu Dương Chấn Sơn không quan tâm Trang Duệ sẽ có tâm tư gì. Trong điện thoại ông ta nói:

- Chuyện hắn nói với cháu, có thể đồng ý. Nếu tiền không đủ nói, đi tìm Tiểu Quân lấy.

- Chờ một chút, cậu cả. Chuyện này là thế nào?

Trang Duệ càng nghe càng hồ đồ. Đây chẳng phải chỉ là một hạng mục kinh doanh sao? Tuy rằng đầu tư không tính là nhỏ, nhưng ngạch độ hơn hai mươi tỷ đô la, sợ là chưa đến mức khiến một Ủy viên thường vụ Bộ Chính trị phải hỏi tới?

- Ông cụ phân phó, cứ làm theo là được. Nhớ kỹ, phải có cổ phần trong đó..

Âu Dương Chấn Sơn không nhiều lời, sau khi nói xong, lập tức cúp điện thoại. Một lát nữa, ông ta còn có hội nghị phải tham dự. Ông ta không nhiều thời gian để giải thích cho Trang Duệ.

Thành thật mà nói, đối với quyết định này của ông cụ, trong lòng Âu Dương Chấn Sơn có chút cảm giác không cho là đúng. Tuy rằng ông ta cực kỳ yêu thương em gái, nhưng không muốn cháu trai mình tham dự vào những việc đầu tư liên quan đến vật tư dự trữ chiến lược quốc gia.

Tuy rằng làm như vậy, tiền đến rất nhanh, nhưng sẽ bị đặc biệt chú ý nhiều hơn. Muốn Trang Duệ kiếm tiền, trong nước còn nhiều hạng mục, có lẽ không thể kiếm nhiều như vậy, nhưng cũng có thể đủ để Trang Duệ dùng cả đời.

Chỉ có điều Âu Dương Chấn Sơn lại không biết, hiện tại cho dù Trang Duệ đánh rắm, cả ngày ăn tôm hùm cá muối, số tiền của hắn cũng đủ dùng mấy đời người. Hiện tại, việc kiếm tiền đối với Trang Duệ mà nói, nhiều lắm chỉ là theo đuổi một cảm giác bản thân được thành tựu.

Sở dĩ bảo Trang Duệ tham dự khoản đầu tư này, kỳ thật không phải là chủ ý của ông cụ Âu Dương. Đây chỉ là ý của ông cụ Tống Gia, xem như là báo đáp Trang Duệ mà thôi.

- Hóa ra có chuyện như vậy.

Sau khi Trang Duệ nghe cậu nói xong, trong lòng đã hiểu được vài phần. Hoá ra là hai ông cụ trêu ghẹo ra chuyện này, có thể là muốn tạo chút ân huệ cho tiểu bối, có chút ngại ngần sao?

Sau khi biết ngọn nguồn sự việc, Trang Duệ đã bớt lo lắng. Nếu ông cụ Tống muốn đưa tiền cho mình, có lý nào lại không lấy. Chỉ sợ với cách làm việc bá đạo của ông cụ này, không muốn cũng không được.

Trang Duệ lấy điện thoại ra tính gọi cho Tống Gia, tuy nhiên nghĩ một chút, lại cất điện thoại đi. Chờ ngày mai trả lời cho Tống Quân cũng không muộn.

Ngay khi Trang Duệ đứng lên chuẩn bị trở về gặp người vợ, Bành Phi dẫn một người, xuyên qua hành lang gấp khúc đi tới. Trang Duệ nhìn thấy liền sửng sốt.

- Ba? Sao ba tới không nói trước một tiếng.

Người vào cùng Bành Phi, cũng cha vợ của Trang Duệ, Tần Hạo Nhiên. Trang Duệ vội vàng tiến lên đón tiếp.

- Vừa quyết định đúng lúc có chút việc muốn nói chuyện với con, nên ba qua đây.

Hẳn là Tần Hạo Nhiên vừa mới xuống máy bay, bộ dạng mệt mỏi, hơn nữa cũng không mang hành lý gì, chỉ đi hai tay không.

“Không phải là muốn gặp mẹ vợ chứ?”

Trong lòng Trang Duệ thầm đoán về chuyến đi của cha vợ. Từ sau khi Tần Đổng Băng mang thai tới tháng thứ năm, dì Phương liền từ Hương Cảng chạy qua, vẫn ở chỗ của Trang Duệ, và Âu Dương Uyển chăm sóc cho Tần Đổng Băng.

Cho nên Trang Duệ cảm giác cha vợ đến đây, nói không chừng chính là vì nhớ mẹ vợ. Người đàn ông cũng cần có nhu cầu “sex” lành mạnh.

Đám người Âu Dương Uyển vốn đang ở trong phòng, thấy Tần Hạo Nhiên đến, vội vàng đi ra đón tiếp. Tần Đổng Băng mang thai khá lớn, cũng tới trong viện, lại càng thêm náo nhiệt.

Xem ra Tần Hạo Nhiên thật sự có chuyện. Ban đầu Trang Duệ còn tưởng rằng cha vợ sẽ đi nghỉ ngơi trước, thân thiết với mẹ vợ một hồi. Không ngờ sau khi thăm hỏi bà thông gia xong, Tần Hạo Nhiên liền kéo hắn kéo vào phòng nhỏ phía sau viện.

Tuy nhiên dì Phương và Tần Đổng Băng đều ngồi ở bên cạnh. Còn Âu Dương Uyển lại cố ý tránh đi. Bà nhận ra Tần Hạo Nhiên dường như có chuyện muốn nói với con trai.

- Ba, có chuyện gì ba gọi điện thoại đến là được cần gì phải tự mình đi một chuyến tới đây cho khổ ra?

Trang Duệ cho rót một chén trà nóng đưa cho cha vợ. Tháng 12 ở Bắc Kinh, gió lạnh thấu xương. Hiển nhiên Tần Hạo Nhiên có chút không quen với thời tiết bên này. Sau khi ngồi xuống còn dùng miệng hà hơi vào hai tay.

- Đúng lúc đến thăm Băng Nhi, thuận tiện nói với con vài chuyện.

Tần Hạo Nhiên uống trà, nói tiếp:

- Băng Nhi vốn đang mang thai, chuyện này không muốn để con đi, nhưng vừa rồi, chú ba mới xảy ra chuyện, chú hai không thể làm được. Mẹ con là đàn bà, không tiện xuất đầu lộ diện. Ông cụ đã rất nhiều năm không tham dự vào việc quản lý công ty. Việc này thật sự đành phải nhờ con đi một chuyến

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.