- Nghe ta nói, bạch sư từ trước tới nay đều ở chung một chỗ với ta, nó không thể nào có mặt ở đó được.
Trang Duệ vội vàng đáp lời, dọc theo con đường này bạch sư chưa có lần nào
thoát khỏi tầm mắt của mình, căn bản không thể là chúa cứu thế từ miệng
David.
- Ðó là một con sư tử, không phải là con báo.
Chính lúc này Ngụy Chính cũng đã tỉnh táo lại, tham dự vào việc bàn luận, ba
ngýời càng nói càng loạn, thiếu chút nữa đã thành phiên họp chợ, người
thì nói đó là con báo, người kia bảo là sư tử. Mãi hơn mười phút đồng hồ sau, Trang Duệ mới hiểu rõ được nguyên do sự tình.
Nguyên lai
sau khi mấy ngýời này bắt đầu lên núi, trên đường đi mọi việc khá suôn
sẻ. Chu Vĩ vị tiểu đội trưởng này cũng có chút kinh nghiệm, kiên trì
trèo lên được một đoạn thì thấy bên này có một hồ nước nhỏ, hõn nữa địa
thế bằng phẳng, thích chí liền quyết định cắm trại ở chỗ này.
Chẳng qua là khi bọn họ đang cầm xẻng nhỏ bào băng, chuẩn bị dựng túp lều,
thì đột nhiên trong đống tuyết toát ra một con báo chiều dài tới 1m5,
toàn thân xọc vằn đen trắng hướng về phía Triệu Quân mà nhào tới.
Khi đó móng vuốt sắc bén của con báo chụp được người Triệu Quân liền xé
rách trang phục leo núi chỗ đùi hắn một mảng lớn. Triệu Quân thất kinh,
cãn bản là vô lực ngăn cản con báo kia tập kích, mắt thấy con báo sẽ bổ
nhào cắn cổ họng hắn thì một tiếng gầm nhẹ truyền tới tai mọi người.
Theo tiếng gầm chấn động màng nhĩ kia liền xuất hiện con bạch sư từ trên núi cao bổ nhào xuống ( ách, ba người kia duy nhất một ý kiến thống nhất là động vật nhảy cứu chính là bạch sư, Trang Duệ cũng không phản bác nữa,
đối với người đang mất lý trí thì không nên tranh cãi với họ ).
Ðoạn sau câu truyện sẽ là anh hùng bạch sư xả thân quên nghĩa cứu lấy người
học sinh bị thương cùng đồng bạn ngoại quốc. Kết quả cuối cùng là bạch
sư dũng cảm đã đem con báo (hoặc con sư tử) đuổi đi.
Mà đám người Chu Vĩ còn lại thấy bắp đùi Triệu Quân chảy máu không ngừng đều sợ đến
ngây người, bình thường ở đội ngũ leo núi học được cách sơ cứu nay ở
trên núi Himalaya đã sớm quên không còn một mảnh.
- Khụ, đại ca, ngươi chả nhẽ có thuật phân thân à?
Trang Duệ cười cười sờ đầu bạch sư, đột nhiên giật mình, trong thôn đám người dân Tây Tạng không phải nói trên chân núi đã gặp qua Tuyết Ngao sao?
Chả nhẽ...
Mà bạch sư tựa hồ cảm nhận được mối nguy hiểm nào đó,
giờ phút này lộ ra vẻ nôn nóng bất an, ánh mắt hướng lên đỉnh núi, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ.
Ðộng vật đối với đồng
loại hoặc là đối với sinh vật uy hiếp đến mình rất là nhạy cảm, bạch sư
có động tác như vậy nhất định là có quan hệ tranh đấu với hai con mãnh
thú kia.
- Đừng nóng vội, chỉ cần nó ở trên núi, chúng ta có thể tìm được.
Trang Duệ trấn an bạch sư một chút, hắn cũng không dám tùy ý để bạch sý một
mình lên núi. Phải biết rằng, bạch sư mặc dù dũng mãnh, nhưng mà mãnh
thú trên đại Tuyết Sõn này cũng không phải ngồi không. Cho dù có lưỡng
bại câu thương đi chăng nữa, Trang Duệ cũng không muốn vậy.
- Gia Thố đại ca, Triệu Quân thương thế ra sao rồi ?
Ôm đầu xoa xoa cổ bạch sư, Trang Duệ ngồi xổm xuống hỏi.
- May mà không có tổn thương đến xương cốt. Ðúng rồi, mấy người tiểu tử các ngươi sao không cho hắn uống thuốc ?
Gia Thố đã sơ cứu vết thương trên người Triệu Quân, dùng thuốc xịt Vân Nam
khử trùng qua vết thương rồi lấy băng gạc băng bó lại.
- Ta ... Chúng ta đã đánh rơi mất ba lô, đang lúc chuẩn bị đi tìm thì các người tới đây.
Không biết là do ngượng ngùng hay uống nhiều rượu mà trên mặt đội trưởng Chu
Vĩ lúc này đỏ bừng. Thật ra thì mấy người bọn hắn lúc ấy cũng sợ choáng
váng, không có một mình chạy xuống núi coi như là có chút lương tâm rồi.
Lúc này sắc trời đã về tối, ánh trăng sáng tỏ khắp nơi, chung quanh hơn 10m là có thể thấy rõ. Trang Duệ nhìn khắp nơi một chút, ở quanh đây có rơi lả tả mấy trang bị leo núi.
- Chu Vĩ, các ngươi trước hết tìm đồ đạc trở về sau đó làm chút gì để ăn
Trang Duệ thấy mấy người Chu Vĩ hồi phục xong, bắt đầu chỉ huy.
Trong mấy người này, cái vị gọi là Ngụy Chính lá gan nhỏ nhất, khi Chu Vĩ
cùng David đánh thức hắn dậy, hắn co cổ nhìn về phía màn đêm dày đặc,
lắp bắp nói:
- Trang ... Trang đại ca, nếu con báo kia lại... lại đến nữa thì làm thế nào ?
"Ta kháo, nhát chết vậy mà thích thám hiểm leo núi?" Trang Duệ trong bụng thầm mắng một tiếng, nói:
- Không có chuyện gì, có bạch sư ở đây cho dù có con cọp tới cũng không phải sợ.
Ngụy Chính nhìn hình thể to lớn bạch sư một chút mới miễn cưỡng gật đầu, bắt đầu đi thu thập đồ đạc mình mới làm rơi xuống.
- Tiểu Trang, không thể ở trên núi ngây người như vậy được, như thế vào
ban đêm sẽ gây chứng viêm vết thương có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Trải qua việc vừa rồi, Triệu Quân lúc này đã thiếp đi, bất quá Gia Thố trên
mặt vẻ đồng cảm. Kinh nghiệm lên núi của hắn nhiều không chỉ mấy người
như Chu Vĩ có thể sánh bằng. Ở trên cao nguyên mà bị thương tương đương
với mất nửa cái mạng rồi.
- Vậy bây giờ phải làm sao? Gia Thố đại ca, buổi tối mà xuống núi thì rất nguy hiểm.
Trang Duệ sửng sốt một chút, ở trên núi cao dốc đứng thế này khi lên phải nhờ cuốc chim mới bò lên được.
Mặc dù đây là đất tuyết, nhưng ở dưới là một tầng băng cứng, đêm nay mà không cẩn thận thì có thể ngã té đầu chảy máu.
Trang Duệ vốn tính nghỉ ở trên núi một đêm, ngày mai cho mấy người kia xuống
núi. Dĩ nhiên hắn sẽ không xuống cùng bởi mục đích của chuyến đi này còn chưa đạt được.
- Trước tiên ăn cái gì nghỉ ngơi một chút, nhân mạng quan thiên, cho dù khó đi cũng phải xuống núi.
Gia Thố thoáng nhìn qua, cho dù là đang ngủ hô hấp của Triệu Quân vẫn hơi
có chút gấp gáp liền hạ quyết tâm. Bởi ở trên núi nhiều nhân tố không
xác định xảy ra nhiều lắm. Vạn nhất tiểu tử này vết thương mà bị chứng
viêm sợ rằng sẽ hết thuốc chữa.
- Được rồi, ta đi giúp bọn hắn nấu nước.
Trang Duệ gật đầu, đi tới đám người Chu Vĩ.
Bọn họ dùng rượu cồn đặc chế chứa bằng lò nhôm không lớn lắm có thể giắt
bên người. Mấy người này cũng nhớ chút kiến thức sinh tồn đã học biết
dùng tuyết đun thành nước sôi.
Ở trên núi cao ngọn lửa cháy rất
bé, nhiệt độ cũng không đủ, một nồi nước đun hơn nửa giờ vẫn chưa sôi.
Trang Duệ đem thịt đông lạnh thả vào, lại qua gần một giờ nữa khi bụng
mấy người sôi xục thì thịt mới xem như là đã mềm.
- Trang... Trang đại ca, cám ơn các ngươi đã cứu ta.
Lúc này người bị thương Triệu Quân đã tỉnh lại, bất quá trên mặt không còn vẻ hăng hái như lúc trước kia.
Triệu Quân biết, nếu như không phải là Trang Duệ cùng Gia Thố kịp thời chạy
tới nơi, chỉ dựa vào đám gà mờ đồng học Chu Vĩ với chút kiến thức cứu
hộ, không chừng mạng nhỏ mình đã mất phải chôn vùi nơi cao nguyên Tuyết
Sơn xinh đẹp này.
- Không cần phải nói nhiều như vậy, nghỉ ngơi đi rồi ăn chút đồ ăn, Gia Thố đại ca sẽ đưa mấy người các ngươi xuống núi.
Trang Duệ khoát tay áo, cố gắng nuốt miếng thịt còn chưa đun chín xuống, sau
đó lấy ra chút nước trộn lẫn với lúa mì thanh khoa tạo thành một mớ hỗn
độn liền đưa cho Triệu Quân đang nằm trong lều.
- Cái này ...
Nhìn đống đen đen trước mặt, Triệu Quân trên mặt lộ ra thần sắc quái dị, ở
trong nhóm người này thì tính ra gia cảnh nhà hắn là tốt nhất. Vì chuẩn
bị cho lần này lên núi, hắn xài mười mấy vạn mua trang bị thức ăn, bình
thường đã bao giờ ăn cái thứ này đâu.
- Nếu không muốn chết thì hãy ăn đi, ăn mới có khí lực, có khí lực mới có thể xuống núi được.
Trang Duệ đem thức ăn nhét vào trong tay Triệu Quân, xoay người sang chỗ bạch sư đang nhai thịt. Mặc dù bạch sư tuổi còn nhỏ, nhưng mang thịt dê bò
đến độ cao này cũng phải cứng như đá, phải đun mềm đi mới ăn được.
Trang Duệ đút thức ăn cho bạch sư rồi vội vã ăn chút thức ăn còn lại, kéo Gia Thố sang một bên nói:
- Gia Thố đại ca, ngươi mang bọn hắn xuống núi đi, ta muốn mang bạch sư đi tìm một con chó ngao chó ngao Tây Tạng khác.
- Cái gì? Một mình ngươi lên núi?
Gia Thố nghe thấy Trang Duệ nói, sửng sốt một chút liền khoát tay nói:
- Không được, tuyệt đối không được, quá nguy hiểm, ngươi có biết bắp đùi
Triệu Quân chính là bị báo tuyết đả thương, lên núi lúc này là không an
toàn.
- Báo tuyết? Nơi này sẽ có báo tuyết sao?