Trang Duệ biết loại động vật này, độ thưa thớt của nó phải ngang với gấu trúc. Nơi nào có dấu vết con người thì cơ hồ nó là tuyệt chủng, không
nghĩ rằng tới nơi không nổi danh cho lắm lại gặp phải loài này.
- Nhất định là báo tuyết, ta đoán chắc là từ bên kia núi Tuyết Sơn chạy
tới, ngọn núi này bình thường ít người leo cho nên động vật gặp tương
đối nhiều một chút.
Nghe thấy Gia Thố giải thích, Trang Duệ có
chút hiểu ra, không gian sinh tồn của những loài động vật này bị dồn ép, chỉ có thể hướng về nơi vắng vẻ sâu xa mà trốn, con báo tuyết này cũng
như thế.
- Gia Thố đại ca, có bạch sư ở chỗ này cho dù gặp động vật gì cũng không phải sợ.
Gia Thố vừa nói như thế, ngược lại càng kiên định ý nghĩ lưu lại của Trang
Duệ." Nếu như mình xuống núi rồi mới đi lên làm chậm trễ mất một ngày.
Ai mà biết được nếu con chó ngao Tây Tạng kia bị quấy rối mà rời Tuyết
Sơn đi mất thì sao?".
- Không được, cái này quá nguy hiểm.
Gia Thố lắc đầu, hắn mặc dù không biết thân phận Trang Duệ nhưng mà hắn
biết Trang Duệ là người mà Ban Thiện tự mình mời tham gia làm khách quý
lần thẩm tra này - thẩm tra của đội ngũ hướng đạo sinh, Gia Thố có trách nhiệm chịu sự an toàn cho Trang Duệ.
- Gia Thố đại ca, không cần phải nói nữa, ta sẽ không xuống núi, nhân mạng quan thiên, ngươi tốt
nhất là tìm cách là làm sao đem mấy tiểu tử kia xuống núi an toàn đi.
Trang Duệ khoát tay ngăn lời Gia Thố định nói, hơn một năm nay, từ địa vị
biến hóa, thân gia tài phú gia tăng, Trang Duệ giờ đây nhấc tay nhấc
chân sinh ra một cỗ uy nghiêm không cách nào hình dung. Cái khoát tay
đúng là đã ngăn chặn lời Gia Thố định nói tiếp.
Gia Thố thấy mình không có cách nào thuyết phục được Trang Duệ nữa, thì đành thôi, Triệu
Quân thương thế đúng là không thích hợp ở trên Tuyết Sơn nghỉ vài ngày,
sau khi suy nghĩ một chút liền nói:
- Vậy cũng tốt, bất quá Tiểu
Trang ban đem tuyệt đối không thể lên núi, mặt khác cũng không thể dựng
lều ở những nơi như thế này.
- Tại sao vậy? Nơi đây địa thế rất đẹp mà.
Trang Duệ có chút không giải thích được, kể từ khi lên Tuyết Sơn tới nay, chỗ này coi như là nơi thích hợp nhất để dựng chỗ ở tạm thời, hơn nữa bên
cạnh còn có một cái hồ nhỏ chưa bị đóng băng tiện cho việc tiếp nước.
- Lão đệ, chỗ này có hồ, rất nhiều động vật sẽ tới đây uống nước, sợ rằng con báo tuyết kia cũng bị hấp dẫn mà tới đây.
Gia Thố dùng đèn pin chiếu về đống tuyết bên cạnh hồ nước, nói tiếp:
- Ngươi có nhìn thấy chút xương động vật còn sót lại kia không? Chắc chắn là lúc đang uống nước thì bị tập kích.
Trang Duệ theo ánh đèn nhìn lại, quả nhiên, trên mặt đất vương vãi ít hài cốt động vật, thậm chí còn nguyên bộ khung xương của một con dê núi, chắc
là sau khi chết bị kên kên rỉa thịt chỉ còn lại xương.
- Chớ xem
thường những con động vật trên Tuyết Sơn này, giống như chúng ta lúc
trước đã thấy con Kim Điêu kia có thể đem dê bò cắp bay lên trời, càng
không phải nói nếu là con người. Để ta và ngươi đi dạo quanh một chút
xem nơi đây có chỗ nào thích hợp không.
Gia Thố nói làm cho Trang Duệ không kìm lòng run rẩy một cái, hắn cũng không muốn thử nghiệm dính mấy cái lỗ nhỏ trên người, sau đó là bay trên không trung, bạch sư tuy
hung mãnh nhưng chỉ có thể nhìn ác điểu bay trên bầu trời, không thể nói trước được điều gì.
- Trang... Trang đại ca, các ngươi muốn đi đâu?
Trang Duệ cùng Gia Thố đứng lên, mang theo bạch sư muốn hướng lên núi làm cho đám học sinh mấy người Chu Vĩ sợ hãi, bọn họ bị báo tuyết tập kích vừa
rồi đã sợ đến bể mật.
Trang Duệ cười cười nói:
- Không có chuyện gì, ta chỉ ở quanh đây thôi sẽ lập tức trở lại.
- Ta có thể cùng đi với huynh được không?
Chu Vĩ hỏi.
- Ta cũng muốn.
- Còn có ta.
Ngoại trừ Triệu Quân nằm trên mặt đất lạnh lẽo kia ra, mấy người còn lại cũng đứng dậy. Ở trên núi Tuyết Sơn yên tĩnh này làm cho bọn họ không cảm
thấy được gì ngoài sự lạnh lẽo.
- Mấy người các ngươi đều đi thì ai trông Triệu Quân? Đợi lát nữa chúng ta trở lại, các ngươi có thể xuống núi.
Trang Duệ tức giận khoát tay áo, cùng Gia Thố bước lên núi nhanh hơn.
Ở trên núi độ cao so với mặt biển đến năm ngàn thước nhiệt độ sẽ hạ
xuống, Trang Duệ giờ phút này chỉ khoác một cái áo bông vải. Bởi vì sợ
trượt chân, hắn cũng dùng gậy đâm sâu tạo lỗ trong tầng băng mới đặt
chân bò lên, tốc đọ so với ban ngày chậm rất nhiều.
Bò được hơn nửa canh giờ mới đi được hơn 100m, quay đầu lại vẫn có thể thấy ánh đèn đám người Chu Vĩ.
Đột nhiên, Gia Thố dừng bước chân, hắn chỉ tay vào chỗ kia cách hơn mười thước nói: