Với tư cách là con của hắn, Sơn Mộc Quân tới Trung Quốc, chính là
hoàn thành nguyện vọng của cha hắn, muốn mua một món đồ sứ Từ Châu để đã cha hắn có chết cũng nhìn thấy.
- Ân, Sơn Mộc Quân, ta cũng
đồng ý với ý kiến của ngươi, những này người Châu Á này tầm nhìn hạn
hẹp, căn bản là không phân biệt được thật giả, chỉ có chúng ta, mới có
thể hiểu được gốm sứ văn hóa nội hàm...
Dã Hợp tán thưởng
liếc mắt nhìn Sơn Mộc Quân, hắn là một người thông hiểu Trung Quốc, lịch sử đồ sứ của Trung Quốc hắn rành như lòng bàn tay, sau khi xem xét cẩn
thận, Dã Hợp không thể tìm được một khuyết điểm nhỏ nhặt nào từ hai món
đồ sứ này.
Hơn nữa hắn đối với việc xem xét của chuyên gia
ngọc thạch như Trang Duệ mà đi xem xét đồ sứ, chẳng thèm ngó tới, không
thèm quan tâm, vẻn vẹn từ một ít tri thức về gốm sứ, đã đủ cho người ta
cân nhắc cả đời.
Dân tộc Nhật Bản, có ưu tú riêng, nhưng
không thể không nói, phương thức tư duy của bọn họ, có chỗ thiếu hụt rất lớn, rất dễ dàng đi tới cực đoan.
Dã Hợp cũng là như thế, mấy chục năm qua hắn nghiên cứu về đồ sứ, có lòng tin gần như mãnh liệt.
- Sơn Mộc Quân, cho dù thế nào cũng phải mang hai món gốm sứ này về Nhật Bản, xin nhờ!
Tuy Dã Hợp là cự đầu về nghiên cứu gốm sứ ở Nhật Bản, nhưng tài lực lại không bằng Sơn Mộc Quân, cho nên sau khi nói với Sơn Mộc Quân, Dã Hợp
nói tiếp:
- Nếu như ngươi có thể mang hai món gồm sứ này về,
như vậy cha ngươi sau khi chết, người khác sẽ chiếm thị trường của công
thi ngươi, ta sẽ giúp ngươi tìm trở lại!
Từ khi Sơn Mộc Nhất
Lang qua đời, sinh ý của công ty Sơn Mộc không được như lúc trước, những khách hàng của công ty Sơn Mộc trước đây, hiện tại đã bị những công ty
khác cướp đi, thị trường cũng teo nhỏ lại.
Cho nên nghe Dã
Hợp nói thế, trên mặt Sơn Mộc Quân đã đỏ ửng, trong lòng hạ quyết tâm,
nhất định phải đem hai món đồ sứ này trở về Nhật Bản.
- Tốt,
tất cả mọi người xem hết, ta cũng bắt đầu tiến hành đấu giá, giá chuyển
nhượng quy định là mười vạn, bằng hữu nào có hứng thú xin ra giá.
Tuy hai món đồ sứ này người trong hiện trường không nhìn ra thật giả,
nhưng Lý Đại Lực không có chút cảm giác mà bắt đầu đã hô giá cao.
Trang Duệ nghe được Lý Đại Lực hô giá, hai mắt nhìn chằm chằm vào mấy
người Nhật Bản kia, bố cục một tháng, sắp tới lúc thu tràng!
Thời kỳ đồ gốm sứ của triều Tống đi tới đỉnh hưng thịnh nhất, trong
thiên hạ nổi tiếng nhất là Kỳ, Củ, Thế, Định, Quân năm đại danh hầm lò
có sản phẩm trân thế, nhưng năm hầm lò nổi danh này đều là hầm lò quan
diêu.
Mà hầm lò ở Từ Châu sở dĩ không có tiến nhập vào năm
hầm lò nổi danh này, bởi vì nó không phải là hầm lò quan diêu của triều
đình.
Hiện tại có hai món đồ sứ bày ra ở trước mặt mọi người, nếu đúng là hầm lò quan diêu của Từ Châu, vậy nó sẽ cải biến lịch sử
gốm sứ, có lẽ khi nhắc tới lịch sử gốm đời Tống, sẽ là sáu đại hầm lò
quan diêu.
Cho nên Lý Đại Lực kêu to giá cả mười vạn, cũng
không có người nào cảm giác đột ngột, nếu như đồ sứ là thật, đừng nói
mười vạn, dù là một trăm vạn cũng không thành vấn đề.
Sau khi Lý Đại Lực đưa ra giá quy định, bỗng nhiên hiện trường yên tĩnh lại,
vốn có chút ít người châu đầu ghé tai, cũng im lặng không nói, quay đầu
nhìn khắp nơi, muốn nhìn một chút là có ai ra giá hay không.
- Các vị, giá cả của hai món này, tuyệt đối hơn xa mười vạn, nếu như
không phải có tiếng gió quá lớn, đã thỉnh Tiếu lão sư ở Từ Châu là
chuyên giá gốm sứ tới xem xét rồi, nếu như hắn xem xét, không phải là
giả...
Lý Đại Lực nhìn thấy không có người nào ra giá, thét
to lên với người phía dưới, con mắt của hắn không hỏi nhìn qua bạn thân, trong lòng của hắn cũng cầm không được, mấy tên tiểu Nhật Bản này đang
suy nghĩ cái gì?
Những người sưu tập trong nước đang nhìn
tình thế, mấy bạn thân này không có ý tứ kêu giá, hào khí trong tràng
trong chốc lát biến thành quỷ dị.
Ai cũng không nghĩ đến, trước khi đấu giá gốm sứ Từ Châu thì xôn xao, nhưng lúc này có thể sẽ lưu phách.
- Dã Hợp tiên sinh, hình như những người này không nhìn ra chỗ tốt của đồ sứ, ta hô giá nhé?
Sơn Mộc Quân là người trẻ tuổi, sau khi năm phút tẻ ngắt trôi qua, hắn không còn kiên nhẫn.
Dã Hợp là lão hồ ly, sau khi liếc nhìn chung quanh, hạ giọng nói ra:
- Không nên, lưu phách rất tốt, như vậy ngươi có thể dùng giá thấp nhất để mua nó.
Có đấu giá đương nhiên sẽ có hiện tượng lưu phách, sẽ có buổi đấu giá
riêng, lưu phách xuất phát từ hai loại tình huống, một là kẻ bán lừa
đảo, thứ hai là lưu phách đồ cổ không xác định được thật giả, cái sau sẽ khó ra tay, bởi vì nếu tùy tiện hạ giá, nhà đấu giá khác gì ôm đá đập
chân mình.
Đó là tình huống lưu phách ở bên ngoài, hai món đồ sứ hiện tại, thiệt giả khó phân biệt, sau khi chụp được tính phong hiểm rất lớn, cho nên thường thương nhà tổ chức sẽ giảm giá, sau đó hắn sẽ
ra tay, Dã Hợp thấy người không ra giá, đang đánh chủ ý này.
- Mẹ kiếp, vừa rồi biểu hiện lòng đầy căm phẫn, hiện tại lại không kêu giá.
Trang Duệ nhìn thấy những người ở trong tràng, thật sự là rất im lặng,
cho dù từ phẩm chất của hai món này, cần phải mất hơn ngàn vạn mới đốt
thành, giá trị làm ra nó vượt hơn xa so với giá bán ra.
- Mười vạn, ta ra mười vạn!
Trang Duệ vốn không muốn đấu giá, nhưng nếu hắn không nói gì, Lý Đại Lực đứng tại ở trên đài càng thêm xấu hổ.
- Hắc, Trang lão sư ra tay, nói không chừng là đồ thật!
- Đúng vậy a, nghe nói Trang lão sư từ khi xuất đạo tới nay, chưa bao giờ xem nhầm.
- Còn chờ gì nữa? Ta ra ba mươi vạn, ba mươi vạn!
Trang Duệ vừa mới hô giá, trong tràng liền vang lên âm thanh ra giá,
hơn nữa giống như cuồng phong, hào khí biến thành sinh động.
- Năm mươi vạn, chư vị, bảo tàng của ta đồ sứ Nguyên Minh Thanh có không
ít, nhưng không có vài món đồ sứ đời Tống trong tay, có thể nhường tiểu
đệ được không.
Trang Duệ một lần thêm bốn mươi vạn sau đó
chắp tay nói với mọi người, có những người vốn muốn chiếm tiện nghi và
chuẩn bị hô giá, đều bắt tay buông bỏ.
Trang Duệ cũng không
có biện pháp, nếu như hôm nay bản thân không ra tay, vậy hắn sẽ mang hai món này về, nếu không, bố cục này chỉ nhắm vào người nhà, ngày sau nếu
như truyền đi, Trang Duệ hắn cũng đừng mong đứng trong thị trường đồ cổ
nữa.
- Sáu mươi vạn!
Một thanh âm hô lên làm cho
mọi người nhìn lại, người ra giá là một trung niên bốn mươi, sai khi hô
giá, có chút áy náy nhìn về phía Trang Duệ, nói ra:
- Trang
lão đệ, ngươi cũng biết ta chơi gốm sứ, tuy hai món này ta không xem
chuẩn, nhưng chỉ bằng nó là gốm sứ đời Tống, ta cũng muốn bắt nó vào
tay.
- Tám mươi vạn!
Trang Duệ cười khổ lắc đầu,
xem ra bạn thân này từ đầu không có động tĩnh, nhưng lúc này hắn tự mua
dây buộc mình rồi, chẳng lẽ hắn đi một vòng lớn như vậy, tự trói mình
hay sao?