Về phần người nói
chuyện, Trang Duệ cũng quan biết, lần trước trong tiết mục giám bảo dân
gian ở Tế Nam, hắn đã đập được một kiện gốm màu đời Đường Từ vị Lưu lão
bản này.
Hơn nữa trùng hợp là, lần trước Lưu lão bản nhìn trúng hai món đồ sứ này, cho nên ra tay.
Trang Duệ không biết, nếu như hai vật này bị Lưu lão bản đập trúng,
ngày nào đó sẽ có phiền toái tìm tới, lúc đó mặt mũi hắn để đâu?
- Chín mươi vạn, Trang lão đệ, ngài gia đại nghiệp đại, không nên quan
tâm tới hai món này chứ? Ta xem, ngài tặng cho ta đi, hai người chúng ta cứ tranh với nhau, lợi cho ai đây?
Sở dĩ Lưu lão bản không
ngừng năng giá, chủ yếu cũng là vì chuyện gốm sứ màu đời Đường lần trước bị chộp đi, làm cho hắn tâm phục khẩu phục Trang Duệ, mà sau này những
thứ mà Trang Duệ giám định qua, hắn tin gần như mê tín.
Cho
nên Lưu lão bản vừa nhìn thấy Trang Duệ ra giá, lập tức biết rõ hai món
này nhất định có lai lịch, lúc này mới ra tay tranh đoạt với Trang Duệ.
Nếu như Trang Duệ biết rõ Lưu lão bản đánh chủ ý này, biểu lộ của hắn
rất đặc sắc, hắn biết mình đoạt gốm sứ đời Đường của người ta đi, hiện
tại xem như gặp báo ứng.
- Năm trăm vạn, mặc kệ vật này là thật giả, nhưng từ phẩm chất chế tác, giá trị này cũng đáng!
Trang Duệ không muốn dây dưa với vị Lưu lão bản này, trực báo ra cái giá cao.
Sau khi kêu giá, ánh mắt của Trang Duệ nhìn qua những người ở phía
trước một vòng, nhưng làm cho hắn thất vọng, những người kia không chút
sứt mẻ, giống như không quan tâm.
Tuy giá cả là năm trăm vạn, nhưng so sánh với gốm sứ quan diêu đời Tống, vẫn cón chênh lệch chút
ít, nhưng đối với đồ sứ đang tranh luận mà nói, đã là không thấp.
Nói đi cũng nói lại, Trang Duệ hô ra giá năm trăm vạn, cũng không phải
xuất tiền túi ra, dù sao đồ vật là của hắn, Lý Đại Lực cũng không lấy
tiền thuê.
Quả nhiên, sau khi Trang Duệ hô giá, thần sắc của
Lưu lão bản, trở nên chần chờ, dùng nhiều tiên như vậy mua một thứ chưa
biết chính xác, dù là ai cũng có chút bồn chồn.
- Trang lão
sư ra giá năm trăm vạn, còn có vị bằng hữu nào ra giá không? Tuy nói thế có chút bất nhã, nhưng nói không chừng có vị nương nương nào đó dùng
qua rồi đấy!
Trong miệng Lý Đại Lực chê cười nói ra, đáy lòng có chút khỏ sở, hắn không nghĩ tới mình phí tâm cơ nhiều ngày như vậy,
hai món đồ sứ này người ta không hứng thú a.
Lý Đại Lực hô
lên ba lượt, dưới đài không ai trả lời, bảo mọi người cầm một thứ không
biết thật giả, dùng hơn năm trăm vạn mua đồ giả đúng là chê cười, thứ
hai Trang Duệ đã mở miệng rồi, bọn họ cũng cho mặt mũi.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người bên dưới, Lý Đại Lực cầm chùy chuẩn bị đập xuống, nói ra:
- Tốt, nếu không còn ai ra giá, vậy món đồ sứ Từ Châu này, sẽ thuộc về Trang lão sư!
- Chậm đã!
Thời điểm Lý Đại Lực chuẩn bị gõ búa xuống, Sơn Mộc Quân ngồi ở hàng ghế đấu nói ra, lớn tiếng nói:
- Ta vốn ngưỡng mộ văn hóa của bổn quốc, mà đồ sứ ta cũng yêu thích, một ngàn vạn!
- Cái gì? Một ngàn vạn?
- Tên Nhật Bản này điên rồi à?
- Chẳng lẽ đồ sứ này là từ hầm lò quan diêu Từ Châu thật hay sao?
- Có khả năng, bằng không tại sao tên Nhật Bản này ra giá cao như vậy?
Lời này của Sơn Mộc Quân, đã làm vang lên tiếng nghị luận như sấm, làm
cho hội trường sôi trào, biến cố đột nhiên này, làm cho mọi người hưng
phấn.
Phải biết rằng, sản phẩm triều Tống năm đó còn lại cực
ít, phần lớn đều do những bảo tàng quốc gia trong nước và bảo tàng quốc
tế có được, không lưu truyền trong dân gian, cho nên giá cả cực cao, cho dù một cái chén nhỏ cũng có giá ngàn vạn trở lên.
Nhưng truyền thừa của những những lò sứ quan diêu triều Tống này, ghi chép còn lại rất ít, là cực kỳ hiếm thấy.
Cho nên dù mọi người ngồi ở đây thấy Sơn Mộc Quân ra giá cao rất bất
mãn, nhưng không ai tùy tiện nâng giá, dù sao tiền nhiêu ai cũng thích,
lời thế sắt son bảo vệ tổ quốc, chỉ là nói miệng mà thôi.
So
sánh với tâm lý phức tạp của những người này, Trang Duệ cũng thở dài một hơi, xem ra bố cục của mình không uổng phí, mấy tên Nhật Bản này đã mắc câu.
Đồng dạng, tâm tình của Lý Đại Lực lúc này cũng nhẹ
nhàng lại, nếu đám Nhật Bản này không muốn hai món đồ sứ này, mà chơi
tâm lý chiến, bắt đầu không ra giá, đến cuối dùng giá cả gấp đôi mà mua
được.
Đối với giá cả này, Lý lão bản đã là phi thường hài
lòng, nhưng hắn không biết, Trang Duệ đốt ra hai món đồ sứ này, cũng đã
hai phí hơn một ngàn vạn.
- Một ngàn một trăm vạn, đây là thứ thuộc về quốc gia, làm sao đưa cho ngoài ngoại quốc các ngươi được!
Thời điểm Lý Đại Lực cho rằng Trang Duệ không ra giá nữa, âm thanh của Trang Duệ vang vọng toàn trường.
Chẳng những Lý Đại Lực há hốc mồm, mà ngay cả Miêu Phỉ Phỉ ngồi bên
cạnh cũng há to mồm, giật mình "Ah" một tiếng, nàng cũng biết rõ đây là
đồ sứ của Trang Duệ.
- Trang lão sư, tốt lắm!
- Trang lão sư, đúng là đàn ông a!
- Trang lão sư nói đúng, không thể để bọn Nhật Bản này lấy được a!
Trong lúc nhất thời, trong trường này, đám người kia bắt đầu nói vuốt
đuôi, bắt đầu thổi phòng Trang Duệ, còn kém mỗi việc không thể tự tay
chém giết bọn Nhật Bản, cả hội trường hào khí trở nên nhiệt liệt.
- Mẹ kiếp, lão tử dùng hơn một ngàn vạn, dù thế nào cũng phải kiếm lời
một chút a? Bằng không, không phải quá tiện nghi cho bọn Nhật Bản sao?
Ai cũng không biết, giờ phút này Trang Duệ đã đánh những tâm tư này!
Sơn Mộc Quân vừa nâng giá lên gấp đôi, cho rằng đã có thể lấy được đồ
vật, Trang Duệ có gì phải sợ sao? Trực tiếp hô một cái giá một ngàn một
trăm vạn!
Mà dưới cảm xúc phẫn nộ của quần chúng, giống như
đang trong ngày thi đấu quyền anh của hai nước, Trang Duệ KO đối phương, trên mặt mỗi người, rất là hưng phấn, cũng không để ý thân phận, bắt
đầu hét lên.
- Chư vị, yên lặng một chút, yên lặng một chút.
Lý Đại Lực đã hối hận khi chủ trì hôm nay, hắn làm không chuyên nghiệp, hô lên vài tiếng, cũng không khống chế tràng diện được.
- Một ngàn năm trăm vạn, ta ra một ngàn năm trăm vạn!
Lý lão bản thét to cũng vô dụng, mà âm thanh của Sơn Mộc Quân không
lớn, nhưng đè âm thanh ồn ào trong tràng xuống, sau khi hắn báo giá,
toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.
Sau năm 2006,
giá cả đồ sứ cổ đại Trung Quốc tăng cao, đúng là tăng quá cao rồi, cho
dù ngoại quốc xào giá lăng xê, món đồ sứ Thanh Hoa đắt tiền nhất, bị
lăng xê cũng chỉ lên tới ngàn vạn, nhưng đó là hàng thật, còn đây là
hàng chưa kiểm nghiệm.
- Mượn gió đông, phóng đại giá cả đồ
sứ, nếu như hai món đồ sứ Từ Châu này là thật, vậy thì giá cả của đồ sứ
sẽ theo đó mà tăng lên, tuyệt đối không dưới một ngàn năm trăm vạn.
Nhưng một điểm mấu chốt, đồ sứ loại này cũng không phải lúc nào cũng
có, về phần những người có thể giám định thật giả của những món đồ sứ
này, cũng phải có nhãn lực, cũng không phải ai cũng có nhãn lực như Tiết lão sư a?