Chương 49:
Trên xương quai xanh truyền tới từng đợt đau, nhắc nhở nàng người nào đó đang làm ra hành vi không có luân lý với nàng, nàng nên làm sao đây? Suy nghĩ bay về phía không gian, ai tới phá tan cảnh tượng này đi?
"Trước ở bên ngoài đợi đi." Tả Dận Hạo lên tiếng ngăn cản tiếng nói ở bên ngoài vọng vào, nhìn Tả Phỉ Nhạn bị hắn đặt dưới thân, trong mắt hiện lên thương tiếc.
Có phải động tác mới vừa rồi quá thô lỗ, làm sợ nàng?
"Nhạn nhi..." Bị nàng dùng sức đẩy, Tả Dận Hạo ngã sang một bên, trong ngực ấm áp, trong hơi thở mùi thơm ngát, theo nàng thoát ra, còn lưu lại trên môi một chút dư vị thuộc về nàng.
Hắn như vậy làm nàng sợ sao? Tả Dận Hạo cảm thấy buồn khổ, hay là hắn làm sai rồi?
"Cạch..." Cửa điện bị mở từ bên trong ra.
"Bệ hạ..." Kèm theo lanh lảnh tiếng nói cùng một giọng nữ mềm mại chốc lát phá vỡ trầm tư của Tả Dận Hạo, hắn nằm nghiêng trên nền gạch lạnh như băng, chậm chạp ngẩng đầu.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tả Dận Hạo khẽ thở dài một hơi, tròng mắt đen mang theo bất mãn cùng khinh thường.
"Nô tì, nô tì. . . Nô tì..." Người ấp a ấp ùng hồi lâu vẫn chưa nói ra nguyên nhân, chẳng qua là cặp mị nhãn kia không ngừng liếc về phía người đang nằm trên mặt đất, y phục làm lộ rõ ra thân thể rắn chắc của Tả Dận Hạo.
"Có phải là nhớ trẫm rồi hay không?" Tả Dận Hạo nói, tà tứ cười, nhìng nàng ngoắt ngoắt tay.
"Bệ hạ, mới vừa rồi nô tài định bẩm báo ngài, Lan quý nhân đã ở ngoài điện chờ một lúc rồi." Phúc công công cúi thấp đầu, cung kính nói.
"Ừ, biết rồi! Trẫm không trách tội ngươi!" Tả Dận Hạo ánh mắt bay về phía người đang núp ở phía sau cửa, đầu buông thỏng, không ngừng nghịch nghịch ngón tay của mình.
"Phúc đức, đem trà xuân cho Lục Điệp công chúa uống, mới vừa rồi không phải là nàng vẫn náo đòi uống trà xuân đó sao?" Tả Dận Hạo khóe miệng hơi gấp, ánh mắt chớp động lóe lên tia sáng rạng rỡ, hứng thú, hắn muốn xem, hoàng muội sẽ phản ứng như thế nào khi người khác thấy nàng trong cảnh chật vật?
"Nô tài tuân chỉ." Phúc công công đem trà bưng tới cho Lục Điệp công chúa, ánh mắt liếc thấy công chúa quần áo không được tề chỉnh, trong mắt hiện lên không giải thích được. Mới vừa rồi hắn đi bưng trà , công chúa còn tốt , làm sao chỉ trong chốc lát, đầu tóc công chúa cũng bị rối loạn rồi? Y phục cũng có bị kéo ra dấu vết? Còn có tại sao vẫn cúi thấp đầu? Mà tại sao bệ hạ cũng nằm trên mặt đất? Long bào trên người hình như cũng có dấu vết bị lôi kéo? Không biết là chuyện gì xảy ra thật quỷ dị.
"Công chúa, nô tài đem trà tới cho ngài." Phúc công công thu liễm kinh ngạc, đem trà đưa tới trước mặt nàng.
"Ừm, đa tạ Phúc công công." Tả Phỉ Nhạn cười ngẩng đầu, trên mặt lóe cao ngạo, ưu nhã nhận lấy ly trà nhỏ .
"Thật là trà ngon, mùi thơm ngát ngon miệng, dư vị làm cho người ta muốn uống thêm." Khẽ liếm lấy khóe môi, trong suốt nước, mê hoặc đến cực điểm, ánh mắt trêu chọc liếc nhìn về bóng dáng đang nằm nghiêng trên đất kia, nhìn cặp mắt đang mỉm cười híp lại kia, tựa như nói, ta vẫn là công chúa kiêu ngạo.