Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 50: Chương 50: Tiểu thiếp lãnh cung




Chương 50:

Trận trận cười duyên kia, làm cho Tả Phỉ Nhạn nghe thấy càng thêm bực tức, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, trên mặt vẫn như cũ cười trêu chọc, chẳng qua là càng thêm rực rỡ, trên người nàng như tỏa ra ánh hào quang chói mắt.

Tả Phỉ Nhạn mập mờ cười, "Lan quý nhân không phải tự nhận mình là tiểu thiếp lãnh cung sao? Ngày hôm nay lại rảnh rỗi tới ngự thư phòng thăm hoàng huynh vậy? Có phải là vì quá nhớ hoàng huynh chăng? A, ta hiểu rồi, đây người ta gọi là: một ngày không thấy như cách ba thu, một năm không thấy như cách ba kiếp có phải hay không? Xem, ta thông minh chứ." Tự đề cử khoe khoang, lời nói ra như đâm vào tâm Lan quý nhân

"Công chúa nói rất đúng,là nô tì rất nhớ bệ hạ." Lan quý nhân thầm liễm buông, thanh âm mềm mại giống như được phát ra từ kẽ răng.

"Ừ." Tả Phỉ Nhạn gật đầu, một bộ trẻ con dễ dạy.

Nàng đang ghen phải không? Tả Dận Hạo cười càng phát ra thư thái, hẳn có thể hiểu như vậy chứ.

Quả nhiên, ôm mỹ nhân trong ngực lại nghe âm thanh kiều nhuyễn của mỹ nhân so với rượu mạnh còn say lòng hơn.

Tả Phỉ Nhạn cảm giác cặp mắt của mình như muốn phun ra lửa bộc phát nhiệt độ cao hơn ngọn lửa, Lan quý nhân phải không?

"Hoàng huynh thật là có nhã hứng, có thể hào phóng ở trước mặt hoàng muội diễn cảnh cấm trẻ em, nên hoàng muội phải cố gắng học tập, để sau này lấy chồng có thể áp dụng một chút." Trong suốt như thanh đầm nước mắt híp lại, rèm mi dày như cánh quạt che đi ánh nhàn nhạt trong mắt.

"Bệ hạ... Công chúa nàng." Lan quý nhân vừa nghe Lục Điệp công chúa nói như, lâm vào chán nản, người sáng suốt cũng biết, Lục Điệp công chúa nói móc là nàng ta không biết liêm sỉ, nàng ta ủy khuất nằm trong ngực Tả Dận Hạo anh anh khóc to.

"Lan quý nhân làm sao nàng lại khóc? Không khóc, nàng khóc ta thấy đau lòng." Tả Dận Hạo ôn nhu an ủi, ánh mắt mang ý cười tà tứ cố tình diễn thật tốt, mắt không chớp nhìn về phía Tả Phỉ Nhạn.

Bệ hạ cùng công chúa nổi lên phong ba, làm cho Phúc công công đang đứng phụng bồi ở một bên cũng lạnh tóc gáy, nếu như có thể, hắn muốn chạy thoát khỏi ngự thư phòng ngay tức khắc.

"Đúng nha! Lan quý nhân đừng khóc, nếu như ngươi còn khóc, thì nên xin lỗi danh hiệu tiểu thiếp lãnh cung kia đi." Tả Phỉ Nhạn châm chọc, ánh mắt không vui bắn về phía Lan quý nhân đang nhìn trộm nàng, cùng với ánh mắt chiếm hữu của nam nhân kia.

"Nhìn xem này, nhìn xem này, Lan quý nhân thật là có làn da trắng nõn nà, ánh mắt ngập nước, lông mày như vẽ, môi đỏ mọng như anh đào, mặt như phù dung, thắt lưng như cành liễu, thật là có tư thái như tiên nữ giáng trần. Thế nhưng lại kêu khóc như vậy, sẽ làm cho mặt mày hốc hác, cẩn thận hoàng huynh không thích nữa, lại bị ruồng bỏ đưa vào lãnh cung, chịu cuộc sống không có nam nhân hẳn là khó chịu." Tả Phỉ Nhạn trêu chọc, giọng nói lỗ mãng giống như Tuyết Băng Yến đùa giỡn ở hoa lâu khắp thiên hạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.