"Yêu nghiệt, ngươi vừa nói gì?" Không phải là nàng nhớ Vu Vĩ Kỳ mà là sợ hắn nghĩ ngợi chuyện lời đồn.
"Ừm, coi là ta nói mò, đáng thương cho Vu huynh cưới lão bà mà phải đi xa, thật đáng buồn..." Hoàng Phủ Vân Khanh như người tốt nói .
"Cắt... Nói nhảm..." Đồng mâu màu tím yêu nghiệt làm cho nàng cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nhớ được là quen ở đâu, hơi thở ưu thương từ người hắn toát ra mặc dù đã cố che đậy nhưng nàng vẫn nhận ra được.
"Làm sao thế?" Tay quơ quơ trước mắt nàng, trà cũng nguội mà nàng chưa uống.
"Không có gì."
Hoàng Phủ Vân khanh nhướng nhướng mày, tựa như đang hỏi, có thật không?
"Đừng lo lắng ta! Nghe đi, hình như bên kia lại có chuyện nữa mà nhân vật chính vẫn là công chúa Lục Điệp ta đấy." Tả Phỉ Nhạn giễu cợt nói.
"Quả thật, xem ra công chúa Lục Điệp nổi tiếng ở các quán trà trong kinh thành rồi." Hoàng Phủ Vân Khanh thoải mái cười , nàng thật sự là khác người, nghe người ta nói xấu mình mới đầu thì tức giận, sau lại thản nhiên, rồi lại coi như chuyện của người khác mà lắng nghe.
"Hay ngươi kể chuyện tối hôm qua đi." Đối với chuyện tối ngày hôm qua nàng tuyệt không nhớ được, vừa hỏi nàng vừa nhìn Hoàng Phủ Vân Khanh đang cười to.
"Ta? Ly kỳ, này đến muốn hảo hảo nghe một chút." Tay nắm ly trà thêm chặt, sát ý không tên nổi lên
"Các ngươi còn muốn nghe nữa không? Tối hôm qua lục điệp công chúa nổi điên..." Một ... thanh âm ở bàn khác không dè dặt, ngược lại nói vô cùng phấn khởi.
Tay Thủy Liên và Thủy Điệp run lên làm nước suýt tràn ra miệng chén.
"Liên Nhi, Điệp nhi, các ngươi làm sao thế? Cảm thấy không khỏe sao?" Cái bàn run lên, Tả Phỉ Nhạn quan tâm hỏi thăm.
"Không có chuyện gì, mới vừa rồi một trận gió lạnh thổi qua, nên hơi run." Thủy Liên cười cười, chỉ chỉ cửa sổ đang mở rộng.
"Thì ra là như vậy!" Sau khi nghe các nàng nói như thế, cũng cảm thấy hơi lạnh.
"Xì, các ngươi thật yếu ớt, có chút gió như vậy mà cũng thấy lạnh”, Tả Phỉ Nhạn cười nhạo báng các nàng.
May mà công chúa không nghi ngờ, hỏi đến các nàng thì... Không dám tưởng tượng.
"Này, các ngươi nói công chúa Lục Điệp nổi điên các ngươi có bằng chứng không?" Bản thân nàng ở đây, sao nàng không biết mình nổi điên mà bọn họ lại biết được.
"Ơ, vị tiểu thư này, ngươi không biết sao!" Vừa ngẩng đầu lên nói thấy ngay một vị tiểu thư xinh đẹp, ánh mắt, giọng nói càng thêm khinh bạc.
"Ta là không biết, nhưng là ngươi biết, ngươi nói một chút đi! Nhưng nếu lời nói của ngươi vô căn cứ thì cẩn thận, ngươi cũng nên biết công chúa Lục Điệp là người mà hoàng thượng cùng thái hậu rất sủng ái." Tả Phỉ Nhạn vừa nói vừa uy hiếp người vừa nói kia nhìn đầu như con chuột, nhìn là biết người xấu.
"Tiểu thư nói rất đúng." Nam bối thường cười lên, "Nhưng ta nói thật, hôm qua công chúa nổi điên có không ít người nhìn thấy." Nam nhân cãi lại khẳng định lời mình nói.
"Vậy ngươi có nhìn thấy không?" Là ai bịa đặt nàng nổi điên? Làm cho nàng biết là ai, nhất định phải xử lý nghiêm khắc. Chuyện đầu tiên có thể không tính đến, nhưng chuyện này tổn hại đến danh dự của nàng nhất định phải truy cứu. Hai bàn tay nắm chặt lại.
"Ta mặc dù không nhìn thấy, nhưng có người nhìn thấy, không có lửa làm sao có khói." Vị tiểu thư này thoạt nhìn không tệ, nhưng vì sao lại bênh vực cho công chúa kia, chắc cùng nàng có quan hệ. Nam nhân dừng lại suy nghĩ.
"Ngươi đến đây nói rõ xem sao?" Tả Phỉ Nhạn khắc chế mình sẽ phải dẹp người vọng động.
.
"Nhạn nhi, không nên tức giận, đối phó với những người tung tin đồn này ngươi không nên vọng động." Hoàng Phủ Vân Khanh thấp giọng nói, hắn mơ hồ thấy mắt nàng đỏ lên, hắn chỉ sợ nàng xông lên sẽ làm cho cục diện rối rắm.
"Tiểu thư, ngươi ngồi xuống, uống ly trà." Vừa nghe ra ý của Hoàng Phủ công tử, Thủy Liên cùng Thủy Điệp vội vàng kéo tiểu thư nhà mình xuống, chỉ sợ tiểu thư gây náo động.
"Được rồi, ta ngồi xuống. Rót cho ta lý trà, ta súc miệng” Hừ, tâm tình đang tốt bị những người này phá hỏng mất.
"Tiểu thư, ta nghĩ ngài cùng công chúa Lục Điệp kia không có quan hệ gì, ta cũng không sợ truyền đến tai công chúa đó, để ta nói cho người biết."
Mẹ kiếp , quan hệ lớn ấy chứ! Thật muốn cầm bình trà nóng lao đến trên mặt nam nhân kia.
Nam nhân mắt chuột cười lộ ra hàm răng ố vàng, chuyển đến ngồi bàn bên cạnh Tả Phỉ Nhạn.
Ôi, vị tiểu thư này trên người thật thơm, nhìn lại xinh xắn, nếu có thể cưới về làm vợ thì thật tốt, hắn mơ màng nghĩ.
"Nói đi!" Nam nhân này ánh mắt, thật làm cho nàng cảm thấy ác tâm.
"Nếu tiểu thư phân phó, kia tiểu nhân đành nói, công chúa Lục Điệp này! Nghe nói tối hôm qua đầu tóc biến thành màu trắng , ánh mắt thay đổi màu đỏ tươi , móng tay bén nhọn, trong miệng dài ra hai cái nanh, gặp người là cắn xé!" Nam nhân vừa nói, vừa dùng động tác miêu tả.
Thủy Liên cùng Thủy Điệp rất tức giận, tay nắm thật chặt đè nén cảm xúc muốn xông lên đánh người, không biết ai là người tung tin đồn nhảm làm hỏng danh tiếng của công chúa.
"Có thật không? Sao ta không nghe nói? Có phải ngươi đang bịa chuyện hay không?" Tả Phỉ Nhạn trừng mắt, hơi thở quý khí trên người uy hiếp nam nhân chuột.
Toát cả mồ hôi, không nghĩ tới vị tiểu thư này lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, vừa rồi hắn thấy trong mắt vị tiểu thư này thoáng qua sát khí, vì mạng nhỏ có lẽ không nên nói thêm gì nữa.
"Được rồi, tiểu thư nếu không tin, tiểu nhân cũng không tiện nói thêm nữa, tự nhiên sẽ có người khác nói cho ngài, tiểu nhân xin cáo từ." Tặc đầu chuột não nam nhanh chân bỏ chạy đến một ... bàn khác.
Có lẽ hắn chạy trốn cuống quít, có lẽ động tác kia quá mức mau, khi hắn quay đầu lại trong nháy mắt, một viên thuốc rất nhỏ bay vào trong miệng của hắn.
"Nhạn nhi, ngồi xuống trước , lời nói vô căn cứ không đáng nhắc đến." Ngón tay nhẹ chuyển, một ít phấn vụn bay vào trong ly trà, "Đem nước trà uống, lãng phí chẳng phải đáng tiếc."
"Yêu nghiệt, ngươi thật cũng là người hiền lành." Nhìn thấy nàng bị nói thành như vậy, cũng không biết giúp nàng, Tả Phỉ Nhạn khí giận dắt khóe miệng giễu cợt.
"Ai, ta thật là một người đáng thương." Chờ một chút nàng sẽ biết .
"Tiểu thư, thật ra thì công tử." Động tác rất nhỏ kia không qua được mắt Thủy Điệp, nàng định thanh minh giúp Hoàng Phủ Vân Khanh, nhưng tiểu thư đang tức giận khẳng định sẽ không nghe lọt lời của nàng.
"Này, tiểu lão nhị, ngươi nói tiếp đi, công chúa Lục Điệp kia? Đêm động phòng hoa chúc nổi điên, nói vậy cho Phò mã khẳng định không dễ chịu." Có người cười mỉa, nhiệt thành nhìn thấy loại chuyện này phát sinh.
"Lớn mật, là ai ở nơi này bịa đặt. Người đâu, bắt hết đám người này cho ta." Đột nhiên từ bên ngoài xông vào hai mươi quan binh, lập tức làm cho những người đang nói ngậm miệng, còn những ai đang bàn luận thì bắt lại.
"Đại nhân, tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân chẳng qua là ở nơi này uống trà , đại nhân..."
"Câm miệng, có người báo cáo Bổn quan nói Bích Xuân lâu có người bịa đặt, xem ra đúng là chính xác, để ta giải hết về công đường, sau đó thẩm vấn. Bịa đặt truyện về công chúa Lục Điệp ở trà lâu đều bị mất đầu." Nam nhân mặc quan bào màu đỏ đậm quát lên.
Người nam nhân kia Tả Phỉ Nhạn biết, hắn là phủ doãn ở kinh thành Hoàng Chính Xuân Hoàng đại nhân, vô thức nhìn qua bên này nhưng Tả Phỉ Nhạn coi như không quen biết.