"Ty chức không có nhục sứ mạng, đã viên mãn hoàn thành." Không kiêu ngạo không xiểm nịnh, vén quan phục màu đỏ quỳ một chân trên nền đất.
"Rất tốt, ta sẽ không quên Hoàng đại nhân thật là tốt, chờ ta sau khi về nhà chắc chắn báo cáo phụ thân." Cô gái đội khăn che mặt cao ngạo nói, mắt lạnh khinh miệt nhìn phủ doãn kinh thành Hoàng Chính Xuân quỳ trên mặt đất, cõi đời này khi nói đến ích lợi chốn quan trường, ai cũng giống nhau thôi.
"Đa tạ chủ tử chọn ra ." Hoàng Chính Xuân vô cùng cảm kích nói, thiếu chút nữa là ba quỳ chín lạy cảm tạ rồi.
"Biết là tốt rồi, chỉ cần ngươi dụng tâm làm việc, thăng quan tiến chức là chuyện sớm muộn." Nắm giữ nhược điểm của người khác là điều quan trọng nhất để giành thắng lợi.
"Tạ chủ tử, tạ chủ tử, chỉ cần chủ tử lên tiếng, tiểu nhân nhất định làm thân trâu chó phục mệnh." Duy trì không thay đổi kích động tiếng nói, giống như là thăng quan tiến chức đang ở ngay trước mắt rồi.
"Ngươi đứng lên đi! Ngươi nói xem lúc các ngươi đến sắc mặt nàng như thế nào?" Lãnh đạm thanh âm tiết lộ ra một chút hận ý, nhưng lại bị che dấu vô cùng tốt.
"Chủ tử, để tiểu nhân tới nói cho ngài rõ! Lúc đó tiểu nhân là người đứng gần công chúa nhất cho nên vẻ mặt của công chúa tiểu nhân nhìn thấy rõ nhất” Thoáng một cái từ trong góc đi ra một nam nhân , hắn cười nịnh bợ, đi tới trước mặt cô gái che mạng, trong mắt toát lên vẻ tham lam.
"Tốt, ngươi nói đi, nói chính xác, một tờ sẽ là của ngươi." Ưu nhã từ trong ngực móc ra một tờ ngân phiếu một trăm lượng.
"Vâng, dạ, dạ, thưa chủ tử, lúc ấy sắc mặt công chúa hết xanh lại trắng, trong hốc mắt như có sát khí." Ngân phiếu một trăm lượng kia chính là của hắn , hắn có thể đi sòng bạc thống thống khoái khoái đánh cuộc một lần , nghĩ tới đây, tay không ngừng xoa xoa, chỉ muốn nhanh chóng đem tấm ngân phiếu kia lấy vào lòng.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Cái trán lộ ra bên ngoài hơi nhíu, hiển nhiên là không hài lòng với những gì tên mặt chuột vừa nói, nhưng vẫn đưa cho hắn ngân phiếu một trăm lượng.
"Tạ chủ tử, tạ chủ tử." Ngân phiếu rốt cục tới tay, thật tốt quá! Thật tốt quá! Khóe mắt lén ngước lên, nhìn trộm cô gái che mặt.
Một thân áo gấm tinh tế, thân hình mảnh mai mềm mại, lộ ra một cỗ khí thế uy nghiêm không thể khinh nhờn, rốt cuộc người này có thể là ai đây?
"Tốt lắm, ngươi có thể đi ra ngoài." Nhận thấy nam nhân mặt chuột nhìn lén, cô gái vẫn rất thong dong nói.
"Vâng, dạ, dạ, tiểu nhân lập tức đi ra ngoài." Tặc đầu chuột nam nhân từ từ lui ra ngoài.
Không đợi hắn ra khỏi cửa, một tiếng hét chói tai vang lên, tên mặt chuột đã biến thành một bãi máu tươi, ngân phiếu một trăm lượng tùy ý rơi trên vũng máu.
"Này, này, này, có ai không..." Hoàng Chính Xuân hoảng sợ la toáng lên.
"Hoàng đại nhân, ngươi nói chuyện này có thể lộ ra sao?" Cô gái che mặt nghiêm nghị nhìn Hoàng Chính Xuân đang hoảng sợ.
"Không, không, không thể." Mới vừa rồi người này còn bình thường, sao đã nổi điên rồi, ra tay ác độc như vậy. Hoàng Chính Xuân hoài nghi không biết kết cục của mình sau này có như vậy không, mình làm chuyện này là đúng hay sai?
"Hoàng đại nhân đừng sợ, hắn không phải là ta giết, hắn là chết do nước hóa cốt của độc Vương, nói như vậy ở trong ly trà đã bị độc vương hạ độc, không nghĩ đến độc vương lại giúp đỡ Tả Phỉ Nhạn, hừ...
"‘ độc Vương ’? Chính là người trong lời đồn của giang hồ trong một đêm độc chết hơn một ngàn người?" Hoàng Chính Xuân càng nói thanh âm càng nhỏ.
"Đúng vậy." Cười cười, cười vô cùng âm độc rực rỡ, làm cho Hoàng Chính Xuân cảm thấy nổi cả da gà.
"Chủ tử còn có việc phân phó hay không?" Hoàng Chính Xuân lập tức hồi phục lại như bình thường, nghiêm nghị hỏi.
"Phái người đi thăm dò xem độc vương lưu lại ở kinh thành trong bao lâu, sau khi tra được tin tức lập tức báo cho ta ngay." Cô gái che mặt tự nhiên đứng dậy xoay bước ra khỏi căn phòng có vẻ u ám.
Ngoài phòng, một cỗ kiệu bình thường đang chờ, màn kiệu nhẹ vén, gió thổi qua, cái khăn che mặt phất lên, hiện ra một khuôn mặt kiều diễm, khẽ cắn đôi môi câu hồn giễu cợt, nàng chính là người vừa được sắc phong là Lương Phi, ái nữ của thừa tướng Lý Lăng.
"Hồi cung." Tỳ nữ lạnh giọng kêu, kiệu phu lập tức nâng cỗ kiệu lên lặng lẽ rời đi.
Sau đó, Hoàng Chính Xuân từ từ đi ra khỏi phòng, nhìn cỗ kiệu kia rời đi, hắn biết, mình đi bước này sẽ không có cơ hội rút chân quay lại như lúc ban đầu, trừ khi biến thành bãi huyết thủy kia.
Ngoài phòng cách đó không xa, trên ngọn cây to, một bộ áo màu tím như ẩn như hiện.
"Yêu nghiệt, ngươi nhìn thấy gì?" Dưới tàng cây, Tả Phỉ Nhạn lo lắng nhảy cà tưng.
"Không có thấy cái gì." Hoàng Phủ Vân khanh tà tứ cười cười, bên trong pha chút ít hài hước.
"Có thật không? Ngươi không gạt ta?" Tả Phỉ Nhạn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn, cảm giác, cảm thấy hắn có chuyện đang dấu diếm nàng. Nếu không phải lúc này công phu leo cây của nàng còn không cao nếu không nàng sẽ không chịu đứng ở dưới tán cây thế này. Hung hăng lườm hắn, đều tại hắn không nói không rằng tự nhiên ôm nàng bay đến gốc cây này làm gì.
"Ta tại sao muốn lừa ngươi?" Nhìn nàng không tín nhiệm vẻ mặt, thất đúng là trêu chọc thật vui, nhưng có một số chuyện nàng không nên biết vẫn hơn.
"Nhưng là, ta rõ ràng nhìn thấy bọn họ đi vào..." Còn có mới vừa rồi, nàng còn nhìn thấy một cỗ kiệu đi qua, dường như cô gái che mặt ngồi trong kiệu rất quen thuộc, nhưng nhất thời nàng không nhận ra đã gặp ở đâu rồi.
"Có lẽ ngươi nhìn lầm rồi, chúng ta đi nhanh đi! Nơi này là phủ nha, nếu bị người phát hiện, ngươi là công chúa cũng không làm gì được, tự tiện xông vào phủ nha." Hoàng Phủ Vân khanh nhẹ từ trên cây nhảy xuống, rơi định ở Tả Phỉ Nhạn trước mặt, nhẹ nhàng giúp nàng lấy lá cây dính trên tóc xuống.
"Cám ơn." Ngẩng đầu, trên cây loang lổ ánh sáng như vẩy cá loại rơi ở trên người của hắn.
Thật ra thì, hắn cũng không đáng ghét lắm, đôi lúc ôn nhu, có đôi lúc lại tà tứ rất giống với hoàng huynh.
"Đang suy nghĩ gì? Nghĩ đến như vậy xuất thần." Trong lòng ghen tỵ mới thoáng qua, là nam nhân sao?
"Không có gì, yêu nghiệt, ngươi dạy ta khinh công có được hay không?" Hiện tại nàng phát hiện, không có khinh công rất bất tiện, làm việc bị trói tay trói chân .
"Chờ ngươi từ trong cung sau khi trở về." Chiết phiến một mở, nhẹ nhàng mà dao động .
"Này, yêu nghiệt, làm sao ngươi lại keo kiệt như vậy!" Tả Phỉ Nhạn nhẹ chau mày, xách váy lên đuổi theo bóng lưng hắn.
"Ai..." Tiếng thở dài rất nhỏ vang lên phía sau Tả Phỉ Nhạn.
"Điệp nhi, làm sao ngươi than thở?" Thủy Liên không giải thích được hỏi.
"Xem ra công chúa trúng độc không nhẹ, vẫn quấn Hoàng Phủ công tử học khinh công." Thủy Điệp chép miệng, đạp lên lá khô đuổi theo.
"Điệp nhi, cô gái che mặt vừa rồi ngươi có cảm thấy thân hình nàng ta rất quen thuộc hay không?" Thủy Liên trong đầu vẫn hiện lên kia bóng dáng, cảm giác, cảm thấy ở đâu ra mắt.
"Nàng là Lương phi nương nương." Lúc cái khăn che mặt bị thổi lên, nàng nhìn rõ mặt cô gái.
"Lương phi nương nương?" Thủy Liên nhìn chằm chằm vào cặp mắt đẹp kia.