Khi Vu Vĩ Kỳ từ bên trong ngự thư phòng đi ra ngoài, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo làm cho đám người xung quanh bị dọa sợ.
"Chờ chút tiểu nhân..." Một tiếng gọi suy yếu giống như không có khí lực gọi Vu Vĩ Kỳ.
"Công chúa làm sao ngươi còn ở lại chỗ này?" Không phải nàng đã rời ngự thư phòng rồi sao, tại sao còn ở chỗ này mà sắc mặt thoạt nhìn không được tốt lắm.
"Vậy tại sao ngươi lại từ ngự thư phòng đi ra ?" Không có ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng trong thanh âm chất vấn có chút không tự nhiên.
"Ngươi tại sao muốn ta làm phò mã của ngươi? Ngươi yêu thích ta sao?" Vu Vĩ Kỳ không trả lời thẳng, tròng mắt đen thầm chìm vài phần, nhìn chằm chằm Tả Phỉ Nhạn vẫn đang cúi đầu không nhìn thẳng hắn
Hắn rất muốn biết, rốt cuộc là vì cái gì, mà nàng lại quyết định như vậy, cho tới bây giờ không phải là nàng rất ghét hắn hay sao?
"Thích!" Không có trải qua bất kỳ suy tư, lời nói tự nhiên bật thốt lên
"Yêu thích ta điểm nào nhất?" Vu Vĩ Kỳ thâm thúy tròng mắt đen trở nên thần bí lại thâm sâu, bên trong phảng phất có một ít đám yếu ớt ánh sáng mơ hồ lóe ra.
"Thích ngươi điểm nào nhất? Thích sự ôn nhu của ngươi mà không ai đối xử với ta như vậy cả." Ngẩng đầu nhìn hắn, bờ môi mỉm cười hài lòng.
"Ngươi không có phát giác, ta ở lợi dụng ngươi sao? Ta lợi dụng ấm áp của ngươi nên để ngươi ôm." Đối với sự bình tĩnh lạnh lùng của hắn, Tả Phỉ Nhạn hai mắt thiêu đốt lên hừng hực lửa giận, phá lệ ánh sáng ngọc chói mắt, thắp sáng nàng thanh tú khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho nàng thoạt nhìn càng thêm động lòng người.
"Không có." Vu Vĩ Kỳ lắc đầu, hơi có vẻ lưu luyến si mê nhìn khuôn mặt sinh động của nàng.
Như vậy như vậy đủ rồi, hắn một chút cũng không có cảm thấy nàng có chỗ nào lợi dụng hắn, ngược lại giống như là để cho hắn lại lần nữa sống lại.
"Ngươi thật không cảm thấy ta hèn hạ sao? Ngươi không cảm thấy, nhưng là ta cảm giác mình rất hèn hạ, lợi dụng sự ấm áp của ngươi. Ép ngươi bước lên con đường tương lai không biết trước được." Nàng từng bước từng bước tiến lên gần hắn, lửa giận trong mắt như muốn phun trào.
Trước mắt hiện lên vẻ mặt bất tuân, khí thế bắt nạt người khác đây mới thực sự là nàng.
Còn có điêu toa, không hiểu lý lẽ, thích đi khắp nơi chọc phá người khác gây náo loạn đó mới là nàng.
Hắn phát hiện, thật ra ngay từ lần đầu tiên hắn ném nàng, nàng cau mày, hướng về phía bóng dáng của hắn làm mặt quỷ, mắng hắn là tiểu nhân , hình ảnh của nàng đã in vào tâm trí hắn không thể xua đi được chẳng qua là hắn không nhận ra mà thôi.
"Ta không thấy ngươi làm sai chuyện gì." Nếu như nói, nàng lợi dụng hắn, đó cũng là hắn cam tâm tình nguyện bị lợi dụng.
Nếu như hắn không cam tâm tình nguyện, thì không ai có thể bắt buộc hắn làm vậy được, ngay cả bệ hạ cũng vậy.
"Tiểu nhân, cám ơn ngươi." Tả Phỉ Nhạn lỗ mũi đau xót, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, lửa giận kia bị nước mắt dập tắt