Chương 52:
Thế nhưng nàng đại nhân có đại lượng, thiếu nữ xinh đẹp từ thế kỷ hai mươi mốt tới, xem nhiều cảnh đấu đá nhau từ cổ đại đến hiện đại rồi, chẳng lẽ đấu không lại với đám cổ nhân này? Thế thì đã quá xem thường nàng rồi.
Chờ xem! Đám tiểu tử này... Bây giờ tỷ tỷ ta còn không có hứng chơi trò chơi này với các ngươi.
Trong ánh mắt trong suốt sáng rỡ lên, lấp lánh các loại màu sắc chói mắt!
Tả Dận Hạo khẽ mỉm cười, hắn biết mỗi khi Tả Nhạn Nhi có thái độ như thế này hẳn là đang có mưu ma chưới quỷ gì đây , nhất định có người gặp họa. Ánh mắt hơi có vẻ đáng thương liếc về phía Lan quý nhân đang tỏ ra ủy khuất nằm trong ngực hắn.
Thật là đẹp, giống như hoa vậy. Nói thật ra hắn không nỡ để đóa hoa này tàn héo trong tay Nhạn Nhi.
"Hoàng huynh, xin ngài quản tốt tiểu thiếp của ngài." Khóe miệng nàng cong cong như đang đùa cợt.
"Đa tạ hoàng muội nhắc nhở, hoàng huynh biết rồi." Tả Dận Hạo trầm giọng đáp ứng, nhìn ánh mắt của nàng lấp lánh thật mị hoặc.
"Vậy hoàng muội xin cáo lui." Hơi khom chân hành lễ, không thèm nhìn hắn thêm một cái, đi về phía cửa điện
Khiêu mi, đôi môi hé mở, trên gương mặt tuấn tú hiện lên biến hóa kỳ quái, hơi thở ám muội.
Tả Phỉ Nhạn xoay người hết sức nhanh nên nàng không nhìn ra sự kỳ quái đó.
"Bệ hạ, thần thiếp cũng xin cáo lui." Lan quý nhân khẽ đứng dậy, nói đến chữ thiếp , đặc biệt tăng thêm giọng nói.
"Ừ, đi xuống đi! Mấy ngày nữa trẫm trẫm sẽ đến tìm ngươi." Chỉ là liếc mắt một cái bóng dáng màu lam nhạt của Lan quý nhân, giọng nói vừa trở nên dị thường uy nghiêm, tâm tư của Lan quý nhân, sao hắn lại không biết?
Đợi Lan quý nhân đi, Tả Dận Hạo liếc mắt lên phía xà nhà.
"Vĩ Kỳ, ngươi có thể rơi xuống. Nên nhìn , nên nghe , ngươi cũng biết ." Tả Dận Hạo lười nhác nói.
Một cái bóng dáng thật nhanh từ phía trên nhảy xuống, "Vĩ Kỳ xin nghe lệnh của bệ hạ." Lãnh khốc không mang theo tình cảm thanh âm, Vu Vĩ Kỳ mặc quan phục màu đỏ sậm đã đứng ở trước mặt Tả Dận Hạo chờ mệnh lệnh.
"Ngươi có tội gì? Là ta cho ngươi ở trên đó đứng nhìn ." Tả Dận Hạo tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua hắn, chậm chạp từ dưới đất đứng lên.
"Vĩ Kỳ, không nghĩ tới cõi đời này có loại mỹ vị như anh đào, ngọt ngào như kẹo đường, chỉ muốn nếm thêm lần nữa." Tả Dận Hạo đi tới trước mặt Vu Vĩ Kỳ, nhắm mắt lại, như đang nhớ lại cảm giác đã qua.
"Vĩ Kỳ không biết bệ hạ đang nói cái gì." Vu Vĩ Kỳ vừa chắp tay, trong thanh âm có chút cứng ngắc.
"Ngươi biết, làm sao ngươi lại không biết?" Đi qua bên người Vu Vĩ Kỳ, ý bảo người đem cửa điện một lần nữa đóng.