Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa

Chương 12: Chương 12: Chương 6 (tt)






“Nam phu nhân! Nam phu nhân!” Châu Nhi nóng lòng kêu to bên giường.

Lộ Tử Nam hoảng hốt ngồi dậy: “Tiểu Trụ Tử, Tiểu Trụ Tử đâu rồi?” Nàng bắt tay Châu Nhi vội hỏi, nàng phải hỏi rõ ràng, chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm, ứng nghiệm lần nữa rồi sao? Trời ạ! Ông trời, sao ông lại trêu cợt ta!

“Nam phu nhân, nô tài ở đây.” Tiểu Trụ Tử vội vàng thò đầu ra.

Nàng lập tức bắt lấy tay Tiểu Trụ Tử: “Mau nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?”

Lúc này Tiểu Trụ Tử mới vội vàng nói: “Chuyện là như vầy, Thái tử và Hoàng thượng đang nghị sự ở Dưỡng tâm điện, đột nhiên có sáu tên thích khách xông vào, lúc ấy trên Dưỡng tâm điện hỗn loạn, Ngự tiền thị vệ không kịp cứu giá, Thái tử không thể làm khác hơn là chặn cho Hoàng thượng vài đao, nhưng không cẩn thận thì…..”

“Thì thế nào?” Sắc mặt nàng trắng bệch hỏi.

“Thì bị đâm một đao, vết đao sâu gần nội phủ.” Tiểu Trụ Tử nặng nề nói.

Nàng lại thở dốc vì kinh hãi: “Lúc này chàng…..” Nàng choáng váng, chỉ sợ lấy được đáp án nàng không thể thừa nhận.

Tiểu Trụ Tử sợ nàng lại bất tỉnh, cùng Châu Nhi vội vàng đỡ nàng nói: “Thái tử không chết, chỉ hôn mê thôi.”

“Chỉ hôn mê!” Nàng thì thầm. Nhịp tim đang đập nhanh vẫn không chậm lại: “Thái tử đâu?”

“Hoàng thượng giữ Thái tử lại hoàng cung, đã truyền thái y vào cung.”

“Vậy sao ngươi quay lại đây? Ngươi nên ở bên cạnh chăm sóc Thái tử mới đúng.” Nàng vội vàng muốn đẩy Triệu Trụ Tử trở về bên cạnh Triệu Hằng. Thái tử không thể chết được, tuyệt đối không thể chết, nàng sợ hãi tới tột cùng.

“Là trước khi hôn mê Thái tử muốn ta trở về bẩm báo phu nhân một tiếng, tránh cho các người không thấy ngài mà hoảng hốt.” Tiểu Trụ Tử nói.

“Hắn còn nói gì nữa không?” Vào lúc hắn nguy cấp cũng vẫn nhớ đến nàng. Nàng cảm động không thôi.

“Thái tử còn dặn dò, muốn ngài đừng lo lắng, hắn sẽ không có chuyện gì.” Vốn chuyện Thái tử bị đâm không muốn để cho nàng biết, nhưng Thái tử trọng thương là chuyện lớn cỡ nào, sợ giấy không gói được lửa, sau đó chỉ khiến nàng càng thêm lo lắng thôi. Cho nên mới muốn hắn trở lại thông báo một tiếng, muốn nàng yên tâm.

Nàng kinh ngạc rơi lệ, cứng nhắc nói: “Ta biết rồi. Ngươi mau trở lại bên cạnh Thái tử, thay ta chăm sóc chàng thật tốt.” Nàng đúng là người không may, hôm nay Thái tử vì nàng mà tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc, nếu Thái tử gặp không may, nàng không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.

“Dạ, Châu Nhi, Thái tử căn dặn muốn ngươi chăm sóc Nam phu nhân thật tốt.” Hắn ra hiệu bằng mắt cho Châu Nhi, muốn nàng đặc biệt chú ý Lộ Tử Nam, đừng để nàng làm ra chuyện hồ đồ.

Châu Nhi hiểu ý: “Được, ta hiểu rồi.” Nàng cũng rất lo lắng cho Lộ Tử Nam. Lúc trước bốn vị tân lang chết đi đều không có tình cảm với Nam phu nhân, nàng có thể vì lão gia phu nhân, buộc mình lạc quan tiếp nhận sự thật này, nhưng lần này khác, nàng thật sự yêu Thái tử, ngay cả Châu Nhi cũng cảm thấy được tình yêu sâu đậm này, sợ nàng không thể chịu đựng được.

Lúc này Tiểu Trụ Tử mới vội vã chạy về bên cạnh Triệu Hằng.”

“Tiểu Trụ Tử.” Lộ Tử Nam vội vàng kêu hắn lại.

“Phu nhân?”

Nàng lúng túng mở miệng: “Nếu như Thái tử tỉnh, xin chàng không cần nhớ ta, an tâm dưỡng thương.” Nàng nhắm mắt rơi lệ, nàng cảm thấy nặng nề, tâm cũng rất mệt mỏi, làm sao mới có thể thoát khỏi vận rủi thuộc về nàng đây? Ác mộng đáng sợ này còn muốn dây dưa với nàng đến bao giờ?

“Nô tài nghĩ Thái tử vừa tỉnh lại, lập tức sẽ yêu cầu trở về Đông cung.” Trong nội tâm Tiểu Trụ Tử hiểu rõ nói.

“Không, ngàn vạn lần không được để chàng làm như vậy, bảo chàng an tâm chữa khỏi vết thương rồi trở về…..” Nàng không thể ở chung với chàng, như vậy sẽ hại chết chàng.

Tiểu Trụ Tử khổ sở nói: “Đây cũng không phải việc nô tài có thể làm chủ, Thái tử tự có chủ trương.”

Nàng gật đầu: “Ta hiểu, ngươi mau đi đi….. Có tin gì nhất định phải trở lại báo ta biết.” Nàng thấp thỏm dặn dò, hy vọng Tiểu Trụ Tử không mang về tin tức gì xấu.

Tiểu Trụ Tử mới chịu quay người đi, lại phát hiện phía trước náo động, nhìn kỹ lại thì ra là Vương Cổ Triều, mà phía sau hắn lại mang theo một đội Cẩm y thị vệ, ngay cả Vương Nhu Thủy cũng đi theo bên cạnh hắn. Hắn lấy làm kinh hãi.

“Vương đại nhân, nơi này là Đông cung, ngươi lại dám mang theo một đám người xông vào, chẳng lẽ muốn tạo phản sao?” Tiểu Trụ Tử ngăn cản Vương Cổ Triều.

“Tiểu Trụ Tử, ngươi đừng hiểu lầm, phụ thân ta phụng mệnh Hoàng thượng, đặc biệt tới bắt yêu.”

“Bắt yêu? To gan, Đông cung lấy đâu ra yêu?” Tiểu Trụ Tử hét lớn.

“Chính là yêu nữ Hồng Điện, Hoàng thượng anh minh, biết được Thái tử sẽ bị thương nặng, tất cả đều do yêu phụ này, đặc biệt mệnh cho bổn quan đến bắt người hỏi tội.” Vương Cổ Triều cất cao giọng nói, rốt cuộc hai cha con bọn họ có thể báo thù rửa hận rồi. Yêu nữ này không thể tránh khỏi số kiếp, lúc này Thái tử trọng thương, không người nào có thể bảo vệ được nàng.

“Nhất định là ngươi ở trước mặt Hoàng thượng hồ ngôn loạn ngữ, nếu không Hoàng thượng sẽ không làm như vậy.” Tiểu Trụ Tử kinh ngạc. Nhất định Vương Cổ Hướng muốn mượn dịp trừ bỏ Nam phu nhân.

“Tên nô tài này thật to gan!” Vương Nhu Thủy không khách khí thưởng Tiểu Trụ Tử một bạt tai.

“Nhu Thủy, không được vô lễ!” Vương Cổ Triểu vốn muốn ngăn cản, nhưng không kịp nữa, Tiểu Trụ Tử là hồng nhân bên cạnh Thái tử, trước khi Thái tử sống chết chưa rõ, còn không thích hợp đắc tội hắn, Nhu Thủy chính là quá mức xúc động thiếu chính chắn, mới có thể thua trên tay Lộ Tử nam, trở thành nô tỳ ở Đông cung: “Tiểu Trụ Tử công công, tiểu nữ không hiểu chuyện, ngươi đừng trách.” Hắn cười theo.

“Hừ!” Tiểu Trụ Tử phát hỏa: “Không được Thái tử cho phép, ngươi không thể mang Nam phu nhân đi.”

“Sợ rằng không phải do ngươi, lúc này Thái tử đang hôn mê, Hoàng thượng tức giận, hạ ý chỉ, ai cũng không thể kháng chỉ.” Vương Cổ Triều cười lạnh nói, hôm nay nói gì thì nói cũng muốn trừ bỏ yêu nữ này, coi như Thái tử tỉnh lại, cũng không kịp ngăn cản.

Đây rõ ràng là âm mưu của Vương Cổ Triều, lần này nói không chừng thích khách là do hắn và Vương quý phi phái tới, không phải ám sát Hoàng thượng, mà mục tiêu của bọn hắn là Thái tử, nhưng Thái tử không chết, ngược lại bọn hắn lại trừ Nam phu nhân trước, thật là ác độc, chỉ là Thái tử đã hôn mê, hoàn toàn không có biện pháp bảo vệ Nam phu nhân, nên làm thế nào cho phải? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn bọn hắn mang Nam phu nhân đi, nếu Thái tử tỉnh lại biết được, nhất định sẽ tức điên: “Không thể chờ Thái tử tỉnh lại rồi nói sao?” Tiểu Trụ Tử muốn kéo dài thời gian, chỉ cần Thái tử vừa tỉnh, Nam phu nhân được cứu.

“Phải không, thánh chỉ ở đây, đừng hòng kéo dài thời gian, mau tránh ra!” Vương Nhu Thủy không nhịn được vung thánh chỉ đẩy hắn ra.

“Ngươi --”

“Tiểu Trụ Tử, đừng nói nữa, ta đi theo bọn họ là được.” Lộ Tử Nam bi thương đứng trước mặt bọn họ. Sớm muộn gì cũng đến, đây là kết quả nàng phải nhận, nàng nên biết sớm.

“Nhưng --” Tiểu Trụ Tử vẫn trung thành bảo vệ chủ.

Lộ Tử Nam bi thương lắc đầu ý bảo hắn đừng uổng phí hơi sức.

“Bắt lại!” Vương Cổ Triều hét lớn.

“Các ngươi không thể bắt Nam phu nhân đi.” Châu Nhi khóc không cho bọn hắn bắt người.

“Châu Nhi, đừng như vậy.” Nàng rưng rưng nói.

“Muốn bắt thì bắt luôn cả ta, ta không thể để cho một mình Nam phu nhân bị nhốt trong đại lao, Châu Nhi muốn đi theo chăm sóc.” Châu Nhi rất trung thành.

“Đây là bản thân ngươi tự tìm, mang cả tiểu nô tỳ này cùng đi cho ta, chủ tử là yêu, chắc hẳn người hầu đều sẽ hại người, mang hết đi cho ta.” Vương Cổ Triều hạ lệnh.

“Không, các ngươi không thể mang Châu Nhi đi, nàng vô tội.” Lộ Tử Nam vội vàng nói.

“Đừng nhiều lời, mang hết đi cho ta.” Vương Nhu Thủy hả lòng hả dạ nói, nàng chờ ngày này thật lâu, nàng muốn diệt trừ tất cả bọn họ.

Cứ như vậy chủ tớ hai người Lộ Tử Nam bị đông đảo thị vệ áp giải đi.

Tiểu Trụ Tử lo lắng không thể giúp được gì, Thái tử! Nô tài nên làm gì đây?

*****

Lộ Tử Nam bị nhốt vào thiên lao chỉ có thể nhìn lên bốn vách tường, đau thương cầu xin Thái tử có thể bình an vô sự.

Châu Nhi thấy nàng tiều tụy trong tự trách, không khỏi khuyên nhủ: “Nam phu nhân --”

Lộ Tử Nam giơ tay: “Ta biết ngươi muốn nói gì, nói đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng loại chuyện này lại xảy ra trên người ta lần thứ năm, ta biết ngoài ý muốn là có nghĩa gì, mặc dù Thái tử hết sức tin tưởng những thứ này không liên quan đến ta, nhưng sự thật thắng hùng biện, ta không muốn nói gì cả.” Nàng vô cùng bi ai lắc đầu.

“Nam phu nhân…..” Ngay cả Châu Nhi cũng không thể nói ra được một câu an ủi, chỉ có thể yên lặng nhìn nàng rơi lệ, khổ sở.

“Châu Nhi, đừng an ủi ta nữa, để cho ta yêu tĩnh chút!” Nàng dựa vào tường, cũng không còn hơi sức.

Châu Nhi thở dài, yên lặng không nói, nhưng vẫn không yên lòng lén nhìn chăm chú vào cử động của nàng.

Chỉ thấy vẻ mặt nàng ưu tư mặc cho lệ rơi đầy mặt. Thật là đáng thương, Châu Nhi cảm thấy tiếc hận vì nàng.

Nàng nên đi nơi nào, số mạng an bài nàng cô đơn cả quãng đời còn lại, nàng càng muốn nghịch thiên, cho là không bái đường thì không tính là lập gia đình, sai lầm rồi, ông trời vẫn không tha cho nàng, sợ tồn tại của nàng vẫn nguy hại đến tính mạng Thái tử, hôm nay chàng chưa rõ sống chết, mà tất cả đều do nàng mang tới, nàng quả thật là yêu nữ, phù thủy, bên ngoài gọi nàng là sao chổi, một chút cũng không sai, sai là nàng ích kỷ, tham niệm của mình.

Nàng rõ ràng đã sớm giác ngộ số mệnh của mình thấp hèn, nhưng hết lần này đến lần khác gặp Thái tử, một nam nhân khiến nàng không thể dứt bỏ, cuối cùng đây nhất định là số mạng bi thương của nàng.

Hình như còn sống là một loại khổ sở, nàng nên chấm dứt thế nào đây?

Nên chấm dứt mình? Hay là chấm dứt tình yêu?

Có lẽ cả hai đều nên chấm dứt.

Nhưng nàng biết lúc này không phải thời cơ kết thúc, nàng còn phải sống tiếp, xác nhận Thái tử bình an thoát hiểm, nàng sẽ có quyết định.

“Này, yêu nữ, ta và nương nương tới thăm ngươi, như thế nào, ở thiên lao có thoải mái không?” Vương Nhu Thủy và Vương quý phi vênh váo đi vào thiên lao.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Châu Nhi vừa thấy bọn họ lập tức tức giận nói, bọn họ nhất định không có lòng tốt.

Vương Nhu Thủy thấy giọng điệu Châu Nhi không tốt, lại muốn phát tác, Vương quý phi ngăn nàng: “Đừng nổi giận, tức giận với một người sắp chết làm gì.”

“Ngươi có ý gì?” Châu Nhi cảnh giác la to.

Vương Nhu Thủy đắc ý cười to một trận: “Chúng ta đặc biệt đến nói cho chủ tử ngươi biết, lúc này nàng chết chắc, Hoàng thượng đã hạ chỉ ba ngày sau chém đầu nàng thị chúng.”

Lộ Tử Nam nghe xong sững sờ, thì ra đây chính là đường nàng nên đi.

Châu Nhi cũng ngây dại, một câu cũng không nói ra được.

Thấy Lộ Tử Nam chỉ đờ đẫn, mà không giống dự tính gào khóc cầu cứu, Vương Nhu Thủy hơi thất vọng, họ chính là đặc biệt đến xem hình ảnh xấu xí trước khi chết của nàng, kết quả chỉ thấy vẻ mặt chấp nhận của nàng, khoái cảm muốn vũ nhục nàng ở trong lòng không cách nào được thỏa mãn: “Này, trước khi chết ngươi có muốn nói gì không?” Nàng cũng không tin yêu nữ này không sợ chết.

Lộ Tử Nam bi thương lắc đầu, nàng sớm không muốn sống, đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng cũng chỉ giúp nàng được giải thoát, điều hối tiếc duy nhất là trước khi nàng chết hại chết nhiều người như vậy, mang theo tội nghiệt nặng như vậy thì không nên sống tiếp.

Nhất là đối với Thái tử nàng cảm thấy hổ thẹn cực kỳ, nàng hy vọng trước khi chết nghe được tin tức chàng bình an, như vậy nàng chết cũng nhắm mắt.

“Ngươi – tiện nữ nhân!” Vương Nhu Thủy giận đến mắng nàng, không có cơ hội để nàng giải hận, nàng hậm hực nói.

“Ngươi thật là quá đáng!” Châu Nhi thấy thế vô cùng tức giận.

“Thôi.” Lộ Tử Nam chỉ muốn chìm đắm trong bi thương thảm thiết của mình, không muốn để cho Châu Nhi gây chuyện, đắc tội họ, cuối cùng chỉ tự mình tìm khổ.

“Nam phu nhân!” Châu Nhi bất bình cho nàng.

“Ngươi đừng trung thành bảo vệ chủ nữa, đi theo một chủ tử sắp chết, còn có tiền đồ gì? Nếu như ngươi nguyện ý theo ta, ta cũng nguyện ý thả ngươi ra ngoài.” Vương Nhu Thủy vênh váo nói.

“Thúi lắm, ta mới không nhận thức loại nữ nhân độc ác làm chủ tử!” Châu Nhi giận dữ mắng mỏ.

“Con nha đầu chết tiệt, không biết điều, rõ ràng tìm chết!’ Vương Nhu Thủy giận dữ, lập tức muốn gọi người mở khóa, lôi Châu Nhi ra ngoài đánh.

“Nhu Thủy, thôi, hôm nay chúng ta tới thăm người, cần gì động đao động côn, nếu nàng không có lời nào trăn trối, vậy chúng ta đi!” Vương quý phi ngoài cười trong không cười nói. Không thấy được hình ảnh xấu xí của nàng, ở lại cũng không có ý nghĩa, dù sao nàng cũng chết, kiêu ngạo cũng không còn được mấy ngày, từ trước đến giờ nàng không bao giờ đánh chó rơi xuống nước. Đây là nàng tự nhận biểu trưng địa vị cao quý của nàng.

“Hừ!” Vương Nhu Thủy vẫn cảm thấy không cam tâm.

“Đợi chút.” Lộ Tử Nam chần chừ gọi họ lại.

Vương Nhu Thủy lập tức xoay ngời, còn giả bộ không sợ chết, lúc này rốt cuộc không kiềm chế được muốn cầu cứu: “Còn có chuyện gì à?”

“Ta muốn hỏi Hoàng thượng có giận chó đánh mèo một nhà Lộ thị không?” Đây là chuyện Lộ Tử Nam lo lắng nhất.

“Thì ra là lo lắng bọn Lộ lão đầu, ngươi đã tự thân khó bảo toàn còn lo lắng bọn hắn?” Vương quý phi cười lạnh nói.

“Bọn họ còn tốt chứ?” Lộ Tử Nam không để ý đến sự châm chọc của nàng, nóng lòng hỏi.

Vương quý phi cố làm ra vẻ một lần, mới tính nói: “Trước mắt bọn họ không có chuyện gì, chỉ là Hoàng thượng nói, nếu như Thái tử có chuyện không hay xảy ra, một nhà Lộ thị các ngươi sẽ bị tịch thu tài sản giết người đền mạng.”

“Không, không liên quan đến bọn họ, Hoàng thượng không cần giận chó đánh mèo!” Lộ Tử Nam kêu khóc.

“Sao lại không liên quan đến bọn họ, yêu nữ từ Lộ thị ra, khắc hại Thái tử, tội đáng chết vạn lần, tương đương tru di cửu tộc.” Vương quý phi âm ngoan nói.

Lộ Tử Nam ngây ngẩn cả người: “Nên trảm cửu tộc!” Nàng ngồi sững trên đất, thân thể cứng ngắt khóc không ra nước mắt.

Cuối cùng Vương quý phi và Vương Nhu Thủy cũng thấy được vẻ mặt khổ sở của nàng, lúc này mới hả hê nghênh ngang rời đi, trên hành lang chỉ còn lại tiếng cười bén nhọn chói tai của bọn họ.

“Nam phu nhân…..” Tâm Châu Nhi cũng lạnh rồi.

“Nếu ta không chấp nhận Thái tử, mọi chuyện sẽ không xảy ra, ta hy vọng mình chưa từng tồn tại qua, chưa từng tồn tại qua…..” Hồi lâu, Lộ Tử Nam mới thất thanh khóc rống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.