Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa

Chương 11: Chương 11: Chương 6






Mấy ngày sau đó, hầu như hàng đêm Triệu Hằng đều sủng hạnh Lộ Tử Nam, đương nhiên địa vị Lộ Tử Nam ở Đông cung không gì sánh nổi, tạm thời nàng lựa chọn xem nhẹ tương lai, tận tình chìm đắm trong vòng xoáy tình yêu.

Mà Triệu Hằng săn sóc che chở nàng đủ điều bằng tất cả tình yêu, khiến cho những phi tần khác ở Đông cung oán hận lại cực kỳ hâm mộ.

Nàng không phải không biết tình trạng đó, nhưng không thể làm được gì, nàng từng yêu cầu hắn thỉnh thoảng sủng hạnh những phi tần khác, thế nhưng hắn lại giận trách nàng không có đủ ham muốn chiếm giữ, đêm đó càng kịch liệt đoạt lấy nàng, ép nàng đến khi thừa nhận sai lầm mới thôi.

Sao nàng không muốn đoạt lấy toàn bộ yêu thương của hắn, nhưng nàng không thể ích kỷ bỏ mặc cảm nhận của những nữ nhân khác, chỉ có thể trách hắn là Thái tử, là Đế vương tương lai, phải có tam cung lục viện, nhiều nữ tử tranh thủ tình cảm chờ lọt vào mắt xanh của hắn, làm sao cả đời hắn có thể chỉ lấy một gáo nước duy nhất đây? Ài! Thân là nữ nhân bên cạnh quân, nếu không phải là may mắn thì tuyệt đối là bi ai, mà trước mắt mình may mắn, về sau….. Nàng không dám nghĩ nhiều.

“Nam phu nhân, Nam phu nhân!” Châu Nhi hưng phấn chạy thẳng một đường tới trong tẩm điện nàng.

Nàng buồn cười nhìn nàng thở hổn hển: “Chuyện gì vui mừng thế?”

Châu Nhi hít sâu vài hơi, nói: “Lão gia và phu nhân đến thăm ngài.”

“Bọn họ ở nơi nào?” Nàng lập tức vui mừng hỏi. Nàng rất nhớ cha mẹ, nhưng Đông cung sâu như biển, muốn gặp mặt người thân trừ khi Thái tử gật đầu, nếu không thì không thể.

“Ở đại điện, Nam phu nhân có muốn mời bọn họ vào trong tẩm điện?” Châu Nhi hỏi. Bởi vì Đông cung có nhiều viện khiến người ta líu lưỡi, mà một viện là được một điện, các điện đều có công dụng, cũng có chủ nhân khác nhau, như Hồng Điện của Lộ Tử Nam, là điện nằm kế đại điện của Thái tử, toàn bộ nơi này thuộc về nàng, nàng là chủ nhân Hồng Điện.

“Ừ, nhanh đi mời bọn họ tới đây.” Nàng hưng phấn nói.

Lập tức Châu Nhi chạy như bay đi mời người.

Cuối cùng cũng được gặp cha mẹ rồi, nhiều ngày không gặp, nhất định bọn họ lo lắng muốn chết, nhưng không có thánh ý của Thái tử thì làm sao bọn họ có thể vào Đông cung? Chẳng lẽ Thái tử….. Nàng mỉm cười, nàng nghĩ, tối hôm qua sau khi âu yếm, hắn nói hôm nay sẽ cho nàng một ngạc nhiên, thì ra là cha mẹ đến thăm, thật sự là quá tốt, luôn hiểu nàng muốn gì, tỉ mỉ vì trong lòng nàng, luôn chuẩn bị tốt mọi thứ.

Thật sự nàng rất biết ơn chàng.

“Nam Nhi!” Lộ phu nhân vừa thấy Nam Nhi, nhào tới trước mừng rỡ khóc lên.

“Nương!” Lộ Tử Nam cũng xoay người ôm lấy nàng, hai người khóc thành một đoàn.

“Được rồi, đây là Đông cung, hai người các ngươi như vậy ra thể thống gì?” Lộ Chánh Tây cũng lau lệ.

“Cha, Nam Nhi rất nhớ hai người.” Nàng cố gắng lau lệ nói.

Lộ Chánh Tây vừa nghe, lão lệ chảy nhiều hơn, hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối, hôm nay thân ở Đông cung, bình thường gặp mặt một lần khó càng thêm khó, nếu không phải Thái tử phái người tới, chỉ sợ cả đời bọn họ cũng không thấy ái nữ rồi.

“Nam Nhi, những ngày ở Đông cung có tốt không?” Lộ phu nhân nhìn Hồng Điện của nàng một chút, quan tâm hỏi.

Nàng gật đầu: “Thái tử rất tốt với con.”

“Nhìn ra được, chỉ cần thấy bố trí nơi này, nhìn hơn hẳn những điện khác chúng ta vừa đi qua là biết trình độ để ý rồi.” Lộ phu nhân vui mừng nói.

“Lão gia, phu nhân, Nam phu nhân ở nơi này rất phong quang, Thái tử chỉ cưng chiều một mình nàng, xem nàng như bảo vật! Rất sợ rơi vỡ!” Châu Nhi chen miệng vui sướng nói.

“Cái này nguy rồi.” Lộ Chánh Tây không vui mà buồn.

“Sao lại nguy chứ? Nam phu nhân được cưng chiều, lão gia, phu nhân nên vui mừng mới phải, sao lại…..?” Châu Nhi cảm thấy không giải thích được.

“Ài!” Lộ Chánh Tây thở dài: “Phu nhân, nàng nói đi.”

Lộ phu nhân bất đắc dĩ, chỉ đánh phải lo lắng nói với Lộ Tử Nam: “Nam Nhi, chẳng lẽ con quên ngày con đi tham gia đại điển tuyển phi nương đã nói những gì?”

Lộ Tử Nam rủ mắt: “Nương muốn Nam Nhi không thể tiếp nhận, Nam Nhi không quên.” Nàng khổ sở nói.

“Đã không quên, tại sao lại…..?

“Nương, ta chỉ là tiểu thiếp phi tần của Thái tử, cũng không phải thê tử chính thức, không có bái đường, chưa chính thức là vợ chồng, hắn không có chuyện gì mới đúng.” Nàng và Thái tử không chính thức bái đường, cũng đã sinh hoạt vợ chồng nhiều ngày rồi, Thái tử vẫn sống thật tốt, chuyện nàng vẫn lo lắng vẫn không xảy ra, nàng từ từ yên lòng, chỉ cần không thành thân với Thái tử, sẽ không xảy ra chuyện bất hạnh.

“Nhưng thấy Thái tử cưng chiều con như vậy, nương sợ một ngày kia hắn muốn lập con làm phi.” Lộ phu nhân vẫn không ngừng lo lắng.

“Sẽ không, con từng muốn Thái tử cam kết, cuộc đời này tuyệt đối không lập Nam Nhi làm phi.”

“…..” Lộ phu nhân cũng không biết nói gì, nàng chỉ cảm thấy uất ức cho nữ nhi, rõ ràng sẽ thành phượng trong loài người, bây giờ lại phải cam chịu khuất nhục ở Hoàng Loan (một loài chim phượng) nhỏ bé, ai! Số mạng Nam Nhi sao lại khổ như vậy?

“Nam Nhi, chúng ta cũng không nên yên tâm quá, tuy con chỉ là tiểu thiếp Thái tử, không phải vợ chồng chính thức, nhưng lại có vợ chồng chi thực, cuối cùng ông trời cũng sẽ có ngày phát hiện, đến lúc đó lại đoạt lấy mọi thứ thì sao đây?” Lộ Chánh Tây thở dài nói. Mặc dù Nam Nhi và Thái tử không làm đại lễ, nhưng cuối cũng vẫn là vợ chồng, hắn không có cách nào đoán trước được có thể đánh tan tai họa, bình yên vô sự hay không? Ngộ nhỡ….. Ai! Việc đời khó lường!

Lộ Tử Nam ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi, phụ thân lại nhắc đến sự sợ hãi nàng cố quên đi, tâm tình nàng rối loạn không biết làm sao cho phải: “Phụ thân, Nam Nhi đã cố gắng hết sức cự tuyệt Thái tử, nhưng hắn yêu mãnh liệt như vậy, khiến con không chống đỡ được, con lại vô lực ngăn cản tâm mình, có phải con quá ích kỷ rồi không?” Nếu như Thái tử gặp bất hạnh gì, nàng hại… không chỉ Thái tử, mà còn là người nhà.

Lộ phu nhân không đành lòng nhìn nàng chịu hành hạ nữa, huống chi chuyện cũng đã định, tội gì thêm phiền: “Hài nhi, nương tin không có việc gì, đây là hạnh phúc con nên có được, đừng quan tâm tới ta và phụ thân, ta nghĩ là chúng ta quá lo lắng, nhìn, Thái tử không phải vẫn không có chuyện gì, chúng ta kỷ nhân ưu thiên.” Nàng an ủi nói.

“Chỉ hy vọng như thế.” Lộ Tử Nam hoảng sợ lẩm bẩm nói.

“Nam Nhi, mặc dù trước mắt không có việc gì, nhưng hãy nhớ, đừng vọng tưởng vị trí Thái tử phi, được như hiện tại, đã là may mắn của con rồi.” Lộ Chánh Tây vẫn không nhịn được nhắc nhở nàng.

“Nam Nhi biết.” Nàng khổ sở gật đầu. Số mạng như thế, nên chấp nhận, đây là chuyện nàng đã sớm giác ngộ.

“Lão gia, phu nhân, Châu Nhi dẫn mọi người đi thăm xung quanh, thuận đường lưu lại Đông cung dùng xong bữa trưa rồi rời đi.” Châu Nhi cố ý đánh vỡ không khí nặng nề, hớn hở nói.

“Đúng vậy, cha mẹ lưu lại đi, một lát Thái tử sẽ trở lại cùng dùng bữa với chúng ta.” Lộ Tử Nam mời. Thái tử sợ nàng dùng bữa một mình, khó tránh khỏi buồn tẻ nuốt không trôi, hầu như ba bữa cơm sẽ chạy về dùng bữa với nàng.

Nhưng trong mắt Châu Nhi, Thái tử vốn không phải chạy về dùng bữa với Nam phu nhâ, mà là chạy về “Phục vụ” Nam phu nhân dùng bữa, Thái tử thật chăm sóc người, khảm tiểu thư vào trong người!

“Cũng tốt, ta cũng đang có chuyện cần xin ý kiến Thái tử.” Lộ Chánh Tây gật đầu.

“Lộ đại nhân, chuyện gì cần xin ý kiến Bổn cung?” Triệu Hằng trở về Đông cung. Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Lộ Tử Nam, cau mày thấy mặt nàng còn vương lại nước mắt, hắn để phu thê Lộ Chánh Tây tới đây để cho nàng vui vẻ, chứ không phải để bọn họ đến để khiến nàng rơi nước mắt.

“Phu thê vi thần gặp qua Thái tử.” Lộ Chánh Tây vừa thấy hắn trở lại, lập tức quỳ xuống hành đại lễ.

“Đứng lên đi.” Hắn gật đầu.

Lúc này phu thê Lộ Chánh Tây mới đứng lên: “Tạ Thái tử.”

Hắn khẽ kéo Lộ Tử Nam ngồi xuống, mới nói tiếp: “Các người vừa mới nói những gì?” Hắn nhíu lông mày hỏi. Thuận tay lau đi nước mắt còn sót lại trên mặt nàng, đề tài gì mà khiến nàng rơi lệ.

Nàng không được tự nhiên đưa mắt nhìn phu thê Lộ Chánh Tây, thấy bọn họ lắc đầu ý bảo nàng đừng nói nhiều, nàng mới miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Không có gì, chỉ là gặp được cha mẹ nên vui mừng, vui quá mà khóc.”

“Thì ra là như vậy, các người cũng đã mấy ngày không gặp rồi, đây cũng khó tránh khỏi.” Hắn yên tâm nói, tiếp đó lại chuyển sang Lộ Chánh Tây: “Lộ đại nhân, ngươi mới vừa nói có chuyện xin phép, là chuyện gì?”

Lúc này Lộ Chánh Tây mới cúi đầu nói: “Là liên quan đến chuyện Liêu quốc xâm phạm.”

Liêu quốc dã tâm bừng bừng nhiều lần xâm lược Trung Nguyên, đã thành họa lớn của triều Tống, nếu tiếp tục không nghĩ biện pháp ngăn cản, chỉ sợ dao động nền tảng lập quốc. Nhưng trong triều, chúng thần người người đều quen sống an nhàn, ngay cả Hoàng thượng cũng tuổi già sức yếu, chỉ muốn an ổn vượt qua những năm còn lại, mới có thể khiến người Liêu không cố kỵ xâm chiếm lần nữa.

“Bổn cung biết ngươi nói gì, Bổn cung đã sớm có tính toán, sẽ không tiếp tục nhân nhượng Liêu quốc nữa.”

“Nếu thật sự như thế, cũng quá tốt rồi,người Liêu đã sớm ảnh hưởng nghiêm trọng đến uy danh của Đại Tống, chúng ta nên có hành động rồi.”

Triệu Hằng gật đầu: “Ừ, chi tiết còn lại, Bổn cung tìm thời gian khác mời ngươi đến bàn chuyện đối phó.”

“Thái tử, chuyện người Liêu chàng cũng cần phải cẩn thận.” Lộ Tử Nam lo lắng cho hắn nói. Nàng hận mình chỉ là tiểu nữ nhân, đại sự quốc gia không tới lượt nàng hỏi tới, không có năng lực chia sẻ với hắn.

Hắn cười khẽ vuốt má mềm: “Được, nàng không cần lo lắng cho ta.”

Nàng bất đắc dĩ thở dài.

“Đừng thở dài, ta sẽ đau lòng, tới giờ dùng bữa rồi, Tiểu Trụ Tử.” Hắn quay đầu gọi.

“Nô tài ở đây.” Tiểu Trụ Tử nghiêng người tiến lên.

“Truyền lệnh xuống, dọn bữa.”

“Vâng.” Tiểu Trụ Tử lĩnh mệnh đi.

*****

Đêm đã khuya, đã qua giờ dùng cơm, vẫn không thấy Thái tử trở về, cũng chưa từng phái người mang tin tức về, hắn chưa từng như thế. Trong lòng Lộ Tử Nam dâng lên điềm xấu.

“Châu Nhi, Thái tử vẫn chưa hồi cung sao?” Đây là lần thứ tư nàng hỏi trong tối này rồi.

Châu Nhi lắc lắc hai bím tóc dài: “Không có, nếu như trở lại, nhất định sẽ đến nơi này của chúng ta.”

Nàng lo lắng: “Chàng sẽ không --”

“Sẽ không! Dưới mắt Thái tử chỉ có ngài, sẽ không chạm vào phi tần khác.” Châu Nhi cho là nàng lo lắng Thái tử đến điện khác sủng hạnh những nữ tử khác rồi.

“Không phải vậy, nếu thật sự như vậy, ta còn yên tâm, ta lo lắng là…..” Nàng tự mình phiền lòng không nói ra miệng.

Châu Nhi đã hiểu nàng lo lắng chính là cái gì. Ai, khi nào thì Nam phu nhân mới có thể vứt bỏ loại sợ hãi này, làm tiểu nữ nhân thật sự hạnh phúc không buồn lo “Đừng nghĩ nhiều, không thể nào.” Châu Nhi muốn an ủi nàng.

“Đúng, không thể nào, là ta suy nghĩ lung tung.” Nàng vội vàng hất đầu mình an ủi.

Châu Nhi vừa bưng ly trà sâm cho nàng, vừa khuyên: “Đúng vậy, Nam phu nhân, ngài nên thoải mái, đừng cứ lo lắng đề phòng mãi --”

Châu Nhi vừa mới nói một nửa, Tiểu Trụ Tử vội vàng chạy vào: “Không xong, Nam phu nhân, không xong!”

Tay Lộ Tử Nam mới vừa nhận cái chén, theo tiếng nói rơi xuống đất.

“Chuyện gì?” Châu Nhi cũng lấy làm hoảng sợ.

“Thái tử ngài….. ngài bị đâm.” Tiểu Trụ Tử nói một hơi không thở nổi.

Đầu Lộ Tử Nam oanh một tiếng, chỉ nghe nhịp tim của mình như đánh trống, sau một hồi dồn dập thì ngất đi.

“Nam phu nhân!” Châu Nhi hoảng sợ.

Tiểu Trụ Tử cũng luống cuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.