Ân? Hắn không chút để ý mà lên tiếng, mắt phượng câu hồn mang theo một chút mị hoặc.
Ngài, ngài đang bận a. Hoa Ngu có chút không tìm được lời nói, ánh mắt bay loạn khắp nơi, chỉ là không dám nhìn người trước mặt.
Nô tài đi ra ngoài trước...
Lại đây. Nàng còn chưa nói xong, liền thấy mĩ nam ngồi kia đột nhiên vươn tay hướng nàng ngoắc ngoắc.
Hoa Ngu:...
Nàng có thể không đi sao? Bộ dáng kia của Chu Lăng Thần, như thế nào cũng thấy đáng sợ.
Nghĩ nghĩ lại thấy chính mình kinh hãi làm gì, Chu Lăng Thần dù sao cũng là người bị liệt, mặc dù chân trái đã cử động được chút ít, nhưng so với nàng cũng chỉ là người bình thường.
Nghĩ xong, nàng đánh bạo một trận, cả người đi đến bên Chu Lăng Thần sờ soạng.
Vương gia... Hoa Ngu di chuyển đến bên cạnh thùng tắm, nhìn yêu nghiệt này, nói không ra lời.
Chu Lăng Thần quả nhiên là người 'tốt' nhất mà Hoa Ngu từng gặp qua. Lúc này, một đầu tóc đen của hắn bị một sợi dây màu trắng cột chắc lên, lại có vài sợi tóc không nghe lời, tùy ý rơi trước ngực hắn.
Trước ngực kia, da trắng nõn nà, thật giống như ngọc liêu thượng hạng, khiến người xem không khỏi choáng váng.
Hơn nữa, một đôi mắt phượng câu hồn đoạt phách cùng với bạc môi, nhìn kiểu gì cũng thấy giống yêu nghiệt.
Vừa đúng lúc, kỳ lưng cho bổn vương đi. Bên môi giương lên một nụ cười tà tứ, Chu Lăng Thần yên lặng nhìn nàng.
Kỳ lưng?
Hoa Ngu im lặng, mục đích đêm nay đâu phải như vậy?
Như thế nào, không muốn? Thấy nàng không nói lời nào, ánh mắt Chu Lăng Thần dần có chút lạnh lẽo.
Xem ra lần sau Dương Thải Y có tìm ngươi, bổn vương sẽ làm như không thấy.
Vương gia nói chi vậy! Hoa Ngu cười cười, tay áo vén lên một chút, bày ra tư thế chuẩn bị.
Trên mặt Chu Lăng Thần có chút cười như không cười, một tay sờ sờ cằm, ánh mắt vẫn dao động như xuyên thấu nàng.
Tới phía trước. Hắn đưa tay chỉ chỉ phía trước mình, nghiêm chỉnh nhìn Hoa Ngu.
Giống như tò mò Hoa Ngu sẽ làm ra cái loại phản ứng gì.
Hoa Ngu cắn môi, trên mặt có chút đấu tranh.
Nghĩ nghĩ, dù sao cũng từng chết qua một lần, cần gì phải sợ?
Nghĩ như vậy, nhất thời nàng cũng không xấu hổ, nhắm mắt lại rồi đi lên, bắt đầu múc nước, chà chà trước ngực Chu Lăng Thần. ~( ̄▽ ̄)~*
Trong mắt Chu Lăng Thần hơi trầm xuống, cứ như vậy yên lặng nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt lại thì có chút buồn cười:
Đi xuống.
Đi xuống liền đi xuống!
Xuống chút nữa!
Ai sợ ai?!
Tiếp tục--
A! Lúc sau, đầu ngón tay va chạm vào một chỗ nào đó không thể miêu tả, cả người Hoa Ngu đều nhảy dựng lên.
Nàng chấn kinh lui về phía sau vài bước, vừa ngẩng lên, lại đối diện với ánh mắt âm u thâm trầm của người nào đó.
Làm sao? Đụng đến thứ bản thân không có, rất kích động? Hắn nhếch miệng, tươi cười đến điên đảo chúng sinh.
Hiện tại Hoa Ngu chỉ hận không thể đấm cho hắn một cái!
Biến thái!
Biến thái chết tiệt!
Đồ điên Chu Lăng Thần! Bệnh thần kinh!
Lại đây tiếp tục. Chu Lăng Thần vẫy vẫy tay, nhưng là Hoa Ngu một chút cũng không dám động.
May là hôm nay nàng còn thổi phồng hắn một trận, dù sao hắn cũng là hậu duệ hoàng tộc, bất khả xâm phạm.
Xem ra tên này đúng là vương bát đản!
Ngay cả thái giám cũng không buông tha!
Thực đáng sợ!
Buổi tối không phải rất lợi hại sao? Còn dám dùng kiếm chĩa người. Chu Lăng Thần cười khẽ, vẻ mặt có chút không hiểu.
Hoa Ngu:...
Sao có thể giống nhau? Tốt xấu gì nàng cũng từng liếm máu địch nhân trên đao kiếm, giết địch giữ nước, chuyện đó cũng quá đỗi bình thường.
Hoa Ngu hơi đờ người, mạnh mẽ nói sang chuyện khác:
Vương gia, nô tài có việc tìm ngài.
Update: 2/9/2019