Bổn vương không muốn nghe.
Hoa Ngu:???
Vậy nàng đi được chưa??
Thời điểm bổn vương tắm, không thích nói việc khác. Chu Lăng Thần nhìn nàng, tựa tiếu phi tiếu.
... Vậy nô tài ra bên ngoài chờ Vương gia.
Không có người hầu hạ, bổn vương lại bị liệt, ra khỏi thùng tắm như thế nào?
Thái dương Hoa Ngu có chút giần giật, vậy ngươi vào kiểu gì?
Cái này thì nô tài đi gọi Lưu đại nhân.
Bổn vương không thích nam nhân khác nhìn thấy thân thể của mình. Chu Lăng Thần nhíu mi.
Chẳng phải nô tài là nam nhân sao?! Hoa Ngu cắn môi.
Ngươi là thái giám.
Hoa Ngu có chút nóng nảy:
Để nô tài gọi mấy tỳ nữ đến hầu hạ Vương gia.
Ai ngờ Chu Lăng Thần nghe được mấy lời này, trong nháy mắt cả mặt trầm xuống, lạnh như băng mà liếc nhìn nàng:
Miễn!
Vương...
Đi ra ngoài! Hoa Ngu còn muốn nói cái gì, nhưng nam nhân hỉ nộ vô thường trước mặt này lại trực tiếp hạ lệnh đuổi nàng ra ngoài.
Nàng sờ sờ mũi, đúng là biến thái, trước đó còn trêu đùa người ta, chớp mắt cái đã thay đổi sắc mặt.
Bất quá nàng cầu còn không được, cũng không chờ Chu Lăng Thần nói gì thêm, lập tức phi ra khỏi nội thất sương khói mập mờ.
Vào đi. Đợi đến lúc Chu Lăng Thần một lần nữa gọi nàng, Hoa Ngu cũng sắp ngủ.
Nghe được thanh âm Chu Lăng Thần, lúc này mới giật mình một cái, nhấc chân đi vào.
Thùng tắm giữa nội thất đã được người ta mang xuống, Chu Lăng Thần một thân trung y nguyệt sắc, hắn không ngồi trên xe lăn, ngược lại lại ngồi trên một chiếc giường lớn chạm trổ hoa văn.
Hoa Ngu im lặng, không biết lúc nàng đang 'nghỉ ngơi' ngoài kia, ai đã mang Chu Lăng Thần ra khỏi thùng tắm.
Đứng xa như vậy, còn chờ bổn vương mời ngươi? Sắc mặt Chu Lăng Thần có vẫn chút lãnh, lúc nói chuyện còn rất không kiên nhẫn.
Hoa Ngu thấy thế, vội bước đến trước mặt hắn.
Nói đi.
Vương gia, theo nô tài thấy, thân thể Hoàng thượng có chút không ổn. Hoa Ngu vừa nhẹ giọng nói, vừa đảo mắt nhìn phản ứng của Chu Lăng Thần.
Chu Lăng Thần khựng lại một chút, đôi mắt híp lại, nhìn nàng không nói.
Vương gia cũng biết, nô tài làm việc không tồi, y thuật cũng không tệ lắm, vậy nên hôm nay nô tài nhìn cái ra ngay, bệnh của Hoàng thượng, chỉ sợ không kéo dài được bao lâu...
Nàng nói xong, liền không nhịn được nhìn Chu Lăng Thần, lại thấy đối phương mặt vô biểu tình.
Nhất thời, nàng cũng không thể hiểu được Chu Lăng Thần đang nghĩ gì, liền nói:
Nếu không có bất trắc gì xảy ra, thân thể Hoàng thượng nhiều nhất chỉ trụ được ba tháng!
Kỳ thật, bệnh của Hoàng thượng, cũng không phải không thể trị. Hoa Ngu dù có tâm kế đến đâu đi chăng nữa, tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Chu Lăng Thần, chi bằng đem tất cả mọi chuyện báo cho hắn biết.
Ai ngờ lời vừa nói ra khỏi miệng, liền cảm thấy cổ tay bị bóp chặt, cả người cứ như vậy bị một lực đạo cực lớn kéo qua!
Hoa Ngu chỉ cảm thấy hoa mắt, đến khi phục hồi lại tinh thần, lại thấy bản thân đang nằm lên người Chu Lăng Thần trên giường lớn.
Nàng cảm thấy có chút hồ đồ, phản ứng đầu tiên là bật người dậy!
Nhưng nàng còn chưa kịp nhúc nhích, lại bị một bàn tay to gắt gao chế trụ, không thể động đậy!
Trong lòng nàng cả kinh, vội nhìn lên, liền đối mặt với đôi mực mâu của Chu Lăng Thần.
Xoẹt! Còn chưa kịp phản ứng, lại cảm thấy đầu vai chợt lạnh.
Chu Lăng Thần thế nhưng lại xé áo của nàng! (★ ω ★)
Nội tâm Hoa Ngu hoảng hốt, vội hỏi:
Vương gia, người làm cái gì vậy?!
Chẳng qua, Chu Lăng Thần chỉ lãnh đạm liếc nàng một cái, sau đó hạ tầm mắt, giơ tay kéo đầu vai nàng.
Update: 3/9/2019
P/s: kéo áo không thấy ngực sao??? (´・ω・`)? Không lẽ chị nhà lép?? w(゚Д゚)w