Người rút đao kia không phải ai khác mà chính là Lương Nguy Chi.
Hắn cầm trường đao trong tay, chỉ vào mọi người trong sảnh lớn tiếng:
“ Nói nói nói, nói tiếp đi! “
“ Bang! “ Nói xong, hắn liền nhấc đao cái bàn bên cạnh, chém đến nát bấy.
“ Công công... “ Vương Vũ đi bên cạnh Hoa Ngu, đối với Hoa Ngu ngày hôm nay, cái nhìn cũng bắt đầu thay đổi.
Hắn cảm thấy người lãnh đạo này, kiêu ngạo còn vô cùng tùy hứng. Nhìn kiểu này, sợ là muốn đem cả Điện Tiền Tư đối đầu với quan lại.
Hắn muốn ngăn cản, nhưng không biết nên nói thế nào.
Bây giờ Lương Nguy Chi lại động thủ, hắn muốn ngăn cũng không kịp.
Ai ngờ hắn còn chưa làm cái gì, Hoa Ngu vốn đang vuốt ve Đỉnh Phong quay sang lạnh lùng nhìn hắn.
Không một biểu tình dư thừa, đem toàn bộ lời muốn nói của Vương Vũ nuốt ngược vào trong.
“ Hôm nay công công nể mặt các ngươi mà đến, đấy là phúc phận của các ngươi, các ngươi lại dám nói như vậy! Đây là muốn khinh thường Điện Tiền Tư chúng ta? “
Hoa Ngu đã kiêu ngạo, Lương Nguy Chi còn kiêu ngạo hơn.
Mà cũng chẳng thay đổi được cái bộ dạng ngốc nghếch của hắn.
Vương Vũ nhíu mày, lại nhìn Nghiêm Kha, ý bảo hắn lên tiếng ngăn cản.
Không nghĩ tới Nghiêm Kha hoàn toàn lơ hắn, mặc kệ.
Chẳng lẽ cứ để một tên thái giám và một tên ngốc chó chó gà gà nháo loạn sao?
“ Phúc phận?! “ Có một lão thần run rẩy đứng lên.
Người này tuổi cũng đã lớn, hơn bảy mươi rồi.
Sống bao nhiêu năm qua, đây lần đầu tiên lão tức giận đến vậy.
“ Lão làm quan nhiều năm, thế nhưng không biết gặp thái giám lại có phúc phận! Hoang đường! Buồn cười! Không biết... Khụ! “
Lão thần kia vừa nói vừa kịch liệt ho khan.
Đôi mắt trắng dã, cứ thế mà ngất đi.
“ Đại nhân! “ Có người may mắn đỡ được lão, sau đó phẫn uất vô cùng.
Giống như Hoa Ngu khiến họ phải chịu ủy khuất phi thường lớn.
Hoa Ngu mắt điếc tai ngơ, làm như không thấy mà cười cười, cúi đầu trêu chọc Đỉnh Phong, liếc cũng không thèm liếc.
Cái thái độ này, đúng là không coi ai ra gì!
“ Để gia nói cho các ngươi nghe, đây là sủng vật của công công, tên Đỉnh Phong. Công công sủng ái là toàn bộ Điện Tiền Tư sủng ái, nếu các ngươi có ý kiến gì hay không thích, cứ việc cút! “
Lương Nguy Chi ngẩng cao đầu, hất hất cằm, phát huy cái bộ dạng ngốc nghếch của hắn đến cực điểm.
“ Còn tưởng các ngươi nhớ nhau đến mức ồn ào lải nhải, làm lão tử đau hết cả đầu! “
Hoa Ngu:...
Khụ!
Nàng không biết, Lương Nguy Chi còn rất hài hước a.
Thiếu chút nữa nàng không nhịn nổi rồi.
“ Điện Tiền Tư mới thành lập được mấy ngày, có Hoàng thượng chống đỡ thì muốn nói cái gì thì nói, muốn làm cái gì thì làm sao?! “
Tên họ Chu kia lại đứng lên, châm mồi lửa mọi người.
“ Ở đây có ai không làm quan nhiều năm, hai tên tiểu tử các ngươi ở đây làm càn cái gì?! “
“ Theo ta thấy, chư vị đại nhân nhìn là biết, người lớn tuổi nhất là Hoàng đại nhân, ngươi còn không đặt trong mắt, vậy người khác thì thế nào? “
“ Việc này cần bẩm báo cho Hoàng thượng, để Hoàng thượng xử lý mới thỏa đáng! “