Cả người căng thẳng phát run, không dám nhìn Hoa Ngu lấy một cái.
Một đời này của Dung Triệt, có khi nào chịu ủy khuất như vậy.
Nhưng đối với con sói này, ký ức của hắn tựa như vừa mới đây...
Bị Đỉnh Phong dọa, hầu như ai cũng quên chuyện Hoa Ngu đến trễ một canh giờ.
“ Lời của Bạch công tử, nô gia nghe không hiểu. “ Hoa Ngu hơi cười cười, mắt phượng khẽ liếc.
“ Đỉnh Phong nhà ta rất ngoan, đâu có cắn người, vì sao không thể nuôi dưỡng? “
Nàng vừa nói, vừa lạnh nhạt nhìn Bạch Ngọc Hằng.
“ Chẳng lẽ, nô gia nuôi sủng vật cũng cần phải thông báo cho Bạch công tử? Được ngươi cho phép, mới được nuôi? “ Nụ cười giữ nguyên không đổi.
“ Nói đến cũng thật lạ nha, Hứa đại nhân. “
Giọng điệu Hoa Ngu lười biếng, âm thanh lại mang theo chút khàn khàn, mở miệng liền có hiệu quả.
Hứa đại nhân còn đang chìm trong khiếp sợ nhất thời không kịp phản ứng.
May mà có người bên cạnh lay hắn, hắn mới như tỉnh mộng, nói:
“ Công công. “
Thái độ thì cung kính, nhưng cũng không dám tới gần Hoa Ngu nửa bước.
Hắn sợ hắn mà tới gần, con sói trong tay Hoa Ngu có thể nhào lên cắn xé hắn!
“ Nô gia nhớ không nhầm thì hôm nay chỉ nhận thiệp của ngươi, sao bây giờ lại có nhiều người vậy? “ Hoa Ngu rũ mắt, vuốt vuốt lông mao mềm mượt của Đỉnh Phong, nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm này tuy nhẹ như gió thoảng, nhưng khi kết hợp với nàng cùng đám người phía sau, còn có con sói kia...
Thế nào cũng khiến người ta phát run, cỗ hàn ý từ lòng bàn chân vọt thẳng vào trong lòng.
Hứa đại nhân run lên không thôi, không biết phải trả lời như thế nào.
Mà Hoa Ngu hỏi cũng chẳng cần hắn trả lời.
Nàng mở mắt, trên mặt khinh mạn cùng lạnh lùng.
“ Hôm nay nô gia là tới gặp Hứa đại nhân, nhiều người không nên xuất hiện như vậy, còn nói Đỉnh Phong nhà ta dọa các ngươi... Hừ! “
Tươi cười trên mặt nàng đột nhiên biến mất sạch sẽ, thanh âm lạnh lùng nói:
“ Thành ý của Hứa đại nhân, nô gia đã biết. Chỉ là tiệc này a... “
Nàng kéo dài câu nói, đảo mắt qua mọi người một vòng, sau đó cười lạnh:
“ Nô gia không đãi. “
Lời vừa ra khỏi miệng, không cần biết mọi người nghĩ cái gì, nàng xoay người, nhấc chân rời đi.
Không ai ngờ đến, Hoa Ngu tâm tình bất định, nói đi là đi.
Còn vì một con súc sinh!
Nhất thời, rất nhiều người đều không nhịn được tức giận.
“ Hoa công công. “ Người đầu tiên vừa rồi nghi ngờ Hoa Ngu, Chu đại nhân cũng bất chấp sợ hãi, thẳng lưng nghiêm nghị, trên mặt trào phúng cùng khinh thường.
“ Nhiều người đợi ngươi hơn một canh giờ, ngươi lại mang súc sinh không nên xuất hiện đến! Lúc này còn nói đi liền đi, rốt cuộc ngươi có đem đại gia để trong mắt không hả?! “
“ Quá hoang đường rồi mà, lão phu sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp loại người không coi ai ra gì như ngươi! “
“ Muốn đi cũng không phải không thể, nhưng phải giết con sói kia đã! “
“ Nơi đây là kinh thành, sao có thể xuất hiện hung vật như thế này! “
“ Không biết tốt xấu. “
......
Lập tức, có rất nhiều người dùng ác ngôn công kích Hoa Ngu.
Dù sao cũng là do hôm nay Hoa Ngu đã làm họ tức đến cực điểm.
“ Két! “ Nhưng ai mà tưởng tượng được, mới nói có vài câu, đã có người rút đao!
Update: 29/12/2019
*le: một chương ngắn ngủi (*꒦ິ꒳꒦ີ) mà tuần sau Ninh thi rồi nên quyết định nghỉ một tuần để thi, sau thi nhất định sẽ bù đắp, tung “bão” cho mọi người (nếu có thể)
Coi như đây là phúc lợi nhỏ đi (✷‿✷) tiết lộ chút nhé: trong chuyện có một cp đam ┐(“∇`)┌